• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc anh nói mấy lời này gân xanh trên cổ nổi lên, tóc trên trán rũ xuống nhìn anh có hơi u ám và cô đơn.

Thi Tiểu vận cắn môi, nhìn về phía anh: “Vậy cho nên anh đã nghĩ kĩ rồi?”

“Đúng.” Kì Du Dương cười khẩy, lạnh lùng nói: “Dù sao anh đối với em cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, trong hoàn cảnh này của anh người thông minh đều muốn trốn xa, ai cũng không muốn vướng vào rắc rối nhưng chỉ có mình em là hấp tấp, em không có não à?”

Thi Tiểu Vận cho anh một cái tát, cái tát này khiến anh nghiêng đầu. Trên làn da trắng của anh liền xuất hiện vết đỏ. Nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, anh chỉ dùng ngón tay bóp má, nhướn mày nói: “Một cái có đủ không? Nếu vẫn không thoải mái thì cho em tát thêm một cái bên trái nữa?”

Thi Tiểu Vận mím chặt môi, cô hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói: “Kì Du Dương, anh đã biết tính của em rồi, nếu hôm nay em rời khỏi đây chúng ta thực sự kết thúc. Sau này nếu anh hối hận em cũng sẽ không quay lại với anh, em không phải là người sẽ quay đầu ăn lại cỏ cũ.”

Kì Du Dương quay sang, hai người nhìn nhau, anh nhìn vào mắt cô, thấy mắt cô đỏ ửng, cuối cùng anh nhếch khóe miệng: “Tùy em.”

Thi Tiểu Vận gật đầu, cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô đặt hai tay xuống thảm, bởi vì ngồi xổm lâu nên chân bị tê cứng. Cô đợi một lúc sau đó mới chậm rãi đứng dậy.

Thi Tiểu Vận rũ mắt nhìn Kì Du Dương, anh lấy bao thuốc lá và bật lửa trên sàn nhà, rút ra một điếu đưa lên miệng. Anh hơi cúi đầu châm lửa, chiếc gạt tàn bên cạnh anh đã có hơn chục mẩu thuốc được ném vào.

Cô thu lại tầm mắt, xoay người rời đi.

Kì Du Dương hút thuốc nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.

Thi Tiểu Vận đi tới gần cửa, cô đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên đằng sau truyền đến một lực cầm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô vào trong lồng ngực, anh ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Anh hối hận.”

Thi Tiểu Vận cong môi cười, lại nghe thấy anh nói: “Tới lúc đấy mà liên lụy đến em, em muốn chạy anh cũng không thả em đi đâu.”

Thi Tiểu Vận ngẩng đầu, hai tay ôm mặt anh, nghiêm túc nói: “Em nói rồi, em không sợ.”

Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm một lát, nói: “Đồ ngốc.” Sau đó anh ôm mặt cô, hung hăng hôn lên môi của cô. Hơn mười ngày hai người không gặp nhau, giữa lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Động tác của Kì Du Dương có hơi mạnh khó tránh khỏi làm cô bị đau. Nhưng Thi Tiểu Vận không phát ra tiếng, nhiệt tình phối hợp lại với anh.

Lưng Thi Tiểu Vận nằm vào tấm thảm trên mặt đất, Kì Du Dương giơ tay đẩy lon bia trên đầu cô ra. Khóe môi Thi Tiểu Vận khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh cúi người đè xuống, nuốt trọn lời còn chưa kịp nói ra của cô.

Lúc chấm dứt, Kì Du Dương vùi đầu cổ cô thở gấp.

Thi Tiểu Vận giơ tay sờ tóc anh, sau đó lại sờ tai anh, cô dịu dàng mở miệng: “Muốn kể với em không?”

Kì Du Dương không trả lời.

Thi Tiểu Vận nói: “Cái người Hà Tự Thành kia là lần trước anh đi cùng tác cùng em, anh nhận điện thoại gọi là chú sao?”

Kì Du Dương mơ hồ ừ một tiếng.

Thi Tiểu Vận trầm mặc một lát, lại nghe thấy anh nói: “Có chuyện này, anh nhớ nhầm rồi.”

“Chuyện gì?”

“Lúc anh học xong cấp ba đã từng nhận đồ của Hà Tự Thành.” Anh nói.

“Là cái gì.”

“Một chiếc xe.” Kì Du Dương nói, “Hình như lúc đó anh nhận được giấy báo nhập học của đại học R rồi đi uống rượu ăn mừng. Đêm đó anh uống say ông ta liền đưa cho anh một chiếc chìa khóa.”

Thi Tiểu Vận im lặng, Kì Du Dương nhếch khóe miệng, trào phúng nói: “Bảo bối, thật ra anh cũng không phải là người tốt.”

Thi Tiểu Vận: “Lần đầu tiên gặp anh em đã biết rồi.”

Kì Du Dương cười khẽ, Thi Tiểu Vận lại nói: “Ảnh trên weibo của anh xóa rồi sao?”

“Chuyển sang chế độ chỉ mình tôi.” Kì Du Dương híp mắt lại, “Anh không muốn người ta hắt nước bẩn lên người em, anh thì sao cũng được, bẩn thêm một chút cũng không sao.”

Thi Tiểu Vận hôn lên khóe môi anh, dỗ anh: “Em không thấy anh bẩn.”

Kì Du Dương nhìn cô cười nhạt: “Mấy ngày nữa anh sẽ quay về Úc.”

Thi Tiểu Vận biến sắc: “Khi nào?”

“Ngày kia.” Kì Du Dương nhẹ giọng nói, “Tình hình trước mắt anh phải ra nước ngoài một chuyến.”

Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, bình tĩnh lại, nói: “Qua bên đấy hút ít thuốc thôi.”

“Được, biết rồi.”

Thi Tiểu Vận đẩy đẩy anh, cố ý làm dịu bầu không khí, giọng điệu thoải mái nói: “Chồng à, quần áo trên người anh có hơi hôi, mấy ngày không thay rồi?”

“Một tuần.” Anh cười cười, từ trên người cô chống dậy, vuốt ve mặt của cô, “Anh đi tắm đã.”

Thi Tiểu Vận gật đầu.

Kì Du Dương đi vào phòng tắm, Thi Tiểu Vận đứng dậy phủi quần áo. Cô đi ra mở cửa sổ để mùi trong phòng bay bớt. Cô cầm túi rác, nhặt mấy lon bia trên mặt đất cho vào trong túi.

Thu dọn xong Thi Tiểu Vận cảm thấy có hơi mệt, cô ngồi trên sofa, lấy bao thuốc lá trên bàn trà châm một điếu.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Thi Tiểu Vận vừa hút thuốc vừa thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào bên ngoài bắt đầu đổ mưa, nước mưa hắt vào cửa kính, có thể nghe thấy tiếng rì rào.

Màn hình điện thoại của Thi Tiểu Vận sáng lên, cô đem điếu thuốc dập vào gạt tàn, lấy điện thoại qua xem, là Chu Sảng gửi tin nhắn tới hỏi cô tìm được Kì Du Dương chưa.

Thi Tiểu Vận trả lời lại cho cô ấy, tìm được rồi.

Chu Sảng: Vậy được rồi, chị em không quấy rầy hai người nữa, có chuyện gì thì cứ nói.

Thi Tiểu Vận: Cảm ơn.

Kì Du Dương từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một chiếc áo phông cộc tay màu trắng và quần dài màu đen, cổ áo của anh hơi dính nước, tóc đen của anh xõa xuống trán, nhìn trông có vẻ vô hại.

Ánh mắt anh dừng lại ở nửa điếu thuốc trong chiếc gạt tàn mới toanh, quay sang nhìn cô: “Hút thuốc à?”

“Nhìn anh hút nhiều như vậy nên muốn thử xem mùi thế nào.” Cô lấy nhu thắng cương nói.

Kì Du Dương không vạch trần lời nói dối của cô, anh ngồi xuống sofa, nắm tay cô: “Hối Hận không?”

“Hối hận cái gì chứ?”

“Trước đó ở bên cạnh anh.”

Thi Tiểu Vận lắc đầu: “Không hối hận.”

Cô lại nói: “Anh còn nhớ lần đó ở phía Nam anh cầm 100 tệ trêu đưa bé kia không, sau đó anh hỏi em nếu anh ngồi tù thì em có tới đưa cơm cho anh không?”

Kì Du Dương nhìn cô, lười biếng gật đầu.

Thi Tiểu Vận nói: “Bây giờ em nói cho anh đáp án của em, nếu anh thực sự phải ngồi tù. Em chờ anh, Kì Du Dương, mặc kệ là bao nhiêu năm em vẫn chờ anh.”

Kì Du Dương nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó anh cong môi cười. Lúc anh quay đầu đi, Thi Tiểu Vận nhìn thấy khóe mắt anh đỏ lên, anh giả vờ lấy điếu thuốc để che giấu cảm xúc.

Trong lòng Thi Tiểu Vận không thoải mái, cô đổi sang giọng điệu bình thường: “Thế nào, ở bên cạnh em có phải anh lời rồi không? So với oanh oanh yến yến trước kia của anh có phải em rất thâm tình không?”

Yết hầu Kì Du Dương lăn lộn, dịu dàng nhìn cô: “Ừm, anh tìm được báu vật rồi.”

Lời của tác giả:

Giải thích một chút, có người nói mẹ của ông chủ nhỏ làm luật sư sao lại có thể sẽ làm loại chuyện này. Một người lương thiện chính trực không liên quan gì đến nghề nghiệp của họ.

Lấy ví dụ đơn giản nhất, một người đàn ông rất yêu vợ nhưng vẫn có thể ăn vụng ở bên ngoài.

Con người có nhiều mặt rất phức tạp.

Về nhân vật chính ông chủ nhỏ này, thực ra anh ấy chỉ là người ngoài lề, tôi cảm thấy viết nhân vật nam chính kiểu này cũng khá thú vị, nếu cứ viết nam chính là mẫu người đạo đức cũng hơi chán.

Ừm còn nữa, ngôn tình chỉ là ngôn tình, không liên quan đến quan điểm cá nhân của tác giả.

—————

Mình dịch cả lời tác giả vào cho mọi người đỡ thắc mắc.

Edit: Cá heo nhỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK