• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Tiểu Vận vừa dứt lời, Triệu Hiểu Thần liền lên tiếng chào hỏi với cô: “Hi, Thi Thi.”

Thi Tiểu Vận ngước mắt lên, mỉm cười cũng nói hi.

Triệu Hoằng Lâm thấy Kì Du Dương đứng im như người gác cửa liền huých vai Kì Du Dương. Lúc này Kì Du Dương mới thu hồi ánh mắt, bước vào mà không nhìn lại.

Triệu Hoằng Lâm chọn một vị trí cách bàn Thi Tiểu Vận không xa, Triệu Hoằng Lâm kéo ghế nhựa ra, trêu đùa: “Vị trí này thuận tiện cho cậu theo dõi không?”

Kì Du Dương không có biểu cảm gì, lấy bao thuốc ra rút một điếu đưa lên trên miệng, anh châm lửa.

Triệu Hoằng Lâm vươn tay lấy bao thuốc vứt ở trên bàn, lấy ra một điếu nói: “Đưa bật lửa tôi mượn một chút.”

Kì Du Dương liền nhét vào trong túi quần, hất hất cằm: “Tự dùng cái của cậu đi.”

“Dm, bật lửa của cậu là đồ cúng không thể dùng à?” Triệu Hoằng Lâm nhướn mày, “Có phải trước khi dùng nên tắm rửa sạch sẽ rồi thắp ba nén hương mới được dùng không?”

Tâm trạng của Kì Du Dương vốn dĩ đã không thoải mái, không có hứng thú muốn tranh cãi với Triệu Hoằng Lâm. Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, vào wechat, lúc đang định gửi tin nhắn cho Thi Tiểu Vận mới biết cô cho mình vào danh sách đen.

Kì Du Dương hừ một tiếng, anh tựa lưng vào ghế, đưa tay ra nói với Triệu Hoằng Lâm: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi mượn.”

Triệu Hoằng Lâm che chở điện thoại của mình, cảnh giác nhìn anh: “Để làm gì? Tôi không tán tỉnh mỹ nữ Thi Thi giống Hoàng Mục Trạch kia, cậu không cần xem điện thoại của tôi.”

Kì Du Dương nói thẳng: “Cô ấy chặn tôi rồi, lấy điện thoại của cậu gửi tin nhắn.”

Trương Hiểu Thần tự nhiên bật cười: “Được thôi, không thì mượn tạm điện thoại của tôi đi. Tôi đưa cậu luôn cả tài khoản wechat của tôi, đôi ZK3 kia cậu suy nghĩ chuyển sang cho tôi?”

“Cậu đây là đang mượn gió bẻ măng à, không có khả năng, Hiểu Thần à.” Triệu Hoằng Lâm ném điện thoại cho Kì Du Dương, giả bộ nói, “Huynh đệ, tôi không chịu nổi nữa rồi, cậu cầm lấy đi.”

Trương Hiểu Thần lấy một miếng khoai tây chiên trong đĩa ném vào người Triệu Hoằng Lâm, cười mắng: “Mẹ nhà cậu Triệu Hoằng Lâm, diễn tình huynh đệ cái mẹ gì ở đây? Năm nay Hollywood không trao giải Oscar diễn viên xuất sắc cho cậu thì đúng là thất vọng.”

Kì Du Dương cầm điện thoại của Triệu Hoằng Lâm, đăng nhập vào wechat. Wechat của Triệu Hoằng Lâm có hơn hai trăm bạn bè, Kì Du Dương lười tìm liền trực tiếp gõ tên của Thi Tiểu Vận vào thanh tìm kiếm, thành công tìm được hình đại diện của Thi Tiểu Vận. Anh gửi cho cô một tin nhắn bảo cô đi ra nhà vệ sinh, sau đó trả lại điện thoại cho Triệu Hoằng Lâm.

Triệu Hoằng Lâm muốn xem Kì Du Dương nhắn gì nhưng không ngờ anh nhắn xong liền xóa lịch sử trò chuyện của hai người. Triệu Hoằng Lâm chậc lưỡi chán nản.

Kì Du Dương lấy điếu thuốc trong miệng ra, nhả ra một làn khói. Anh liếm môi dưới, quay đầu sang, ánh mắt rơi vào bàn Thi Tiểu Vận đang ngồi.

Một tay cô chống cằm, khóe miệng cong lên tươi cười, chàng trai có mái tóc màu xám bên cạnh đang làm động tác muốn nói gì đó với cô, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Đệch, cười con mẹ nó rất vui vẻ.

Kì Du Dương uống hết rượu trong ly, cho tới khi Thi Tiểu Vận đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh Kì Du Dương mới đem chiếc ly đặt lên bàn, đáy ly chạm vào mặt bàn kính, tạo ra một tiếng vang không hề nhẹ.

Lúc Thi Tiểu Vận từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Kì Du Dương đang dựa vào hành lang chờ cô, ánh mắt anh rơi lên người cô. Bước chân Thi Tiểu Vận hơi dừng lại, định đi ngang qua người anh như không biết nhưng Kì Du Dương cố tình không theo ý muốn của cô.

Kì Du Dương cười lạnh, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, ép cô vào tường. Anh rũ mắt nhìn cô, nghiến răng nói: “Tiểu bạch kiểm kia là ai?”

Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt không thay đổi nói: “Liên quan gì đến anh?”

Kì Du Dương cúi đầu cười khẽ, lại ngẩng mặt lên nhìn cô chằm chằm, giọng điệu chế giễu: “Nhanh như vậy đã có một em trai khác rồi?”

Thi Tiểu Vận lạnh lùng nói: “Tôi làm gì cũng phải báo cáo với anh à?”

Hành lang thỉnh thoảng có người đi lại, không biết là vô tình hay cố tình dừng lại chỗ hai người.

Kì Du Dương không quan tâm, hai tay nắm chặt cánh tay cô. Anh hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô, giọng điệu anh có hơi chướng tai: “Anh không cho phép, chúng ta vẫn chưa kết thúc.”

Giọng Hòa Huy từ xa truyền đến, nói: “Thi Thi.”

Kì Du Dương nắm lấy cánh tay Thi Tiểu Vận, anh mất kiên nhẫn nhíu mày, quay sang hơi híp mắt nhìn Hòa Huy đang cách đó vài bước. Anh nhếch khóe môi sau đó thu hồi lại ánh nhìn, cố ý hôn lên trán cô sau đó buông tay ra, dang tay khiêu khiếch về phía Hòa Huy.

Thi Tiểu Vận vừa bực mình vừa xấu hổ, định giơ tay tát anh nhưng Kì Du Dương dễ dàng nắm được cổ tay của cô. Anh nhéo nhéo hồ khẩu của cô: “Có người ngoài ở đây chừa lại cho anh chút thể diện. Lúc chỉ có hai chúng ta, em muốn đánh như nào cũng được.”

Thi Tiểu Vận trừng mắt nhìn anh.

Kì Du Dương còn cố tình như không có chuyện gì dặn dò cô: “Đừng chơi muộn quá, lúc về nhớ nhắn tin cho anh.”

Trong mắt anh dường như có rất nhiều tình cảm, lo lắng cho sự an toàn của cô, Thi Tiểu Vận lạnh mặt, không cảm động.

Kì Du Dương cũng không cảm thấy mất mặt, anh thản nhiên cười cười, thật ra cũng không ép cô phải trả lời anh.

Đợi Kì Du Dương đi xa Hòa Huy mới bước đến, hai tay nhét trong túi quần, cười nói: “Bạn trai cũ của cô à.”

Thi Tiểu Vận không giải thích bởi vì mối quan hệ của cô với Kì Du Dương cũng không cần thiết phải nói cho Hòa Huy biết. Hòa Huy thấy phản ứng này của cô cũng nhận ra đây là bạn trai cũ của cô.

Vẻ mặt Hòa Huy bình thường nhận xét một câu: “Rất đẹp trai.”

Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh một cái, Hòa Huy cười cười, nhún vai: “Sao thế, chẳng lẽ cô không biết à?”

Thi Tiểu Vận cười khẩy: “Đúng là dáng vẻ không tồi, nhưng không phải là người tốt.”

Hòa Huy gật đầu: “Đoán được mà, ngựa hoang khó thuần.”

Thi Tiểu Vận có hơi buồn cười vì anh dùng câu này để ví.

Hòa Huy nửa thật nửa giả: “Vừa nãy tôi còn sợ anh ta tới đánh tôi, tôi đánh nhau không giỏi lắm cô biết đấy.”

Thi Tiểu Vận tự nhiên nhớ tới lần trước Trương Hiểu Thần gửi cho cô đoạn video Kì Du Dương đánh nhau. Cô suy nghĩ một lúc sau đó thấy Hòa Huy khua tay trước mặt cô, hỏi: “Cô đang nghĩ cái gì vậy?”

Thi Tiểu Vận thu lại suy nghĩ, lắc đầu nói không có gì.

Hòa Huy đột nhiên nói: “Cô cũng thích anh ấy à?”

Thi Tiểu Vận ngạc nhiên, cô mở miệng: “Nói như thế nào nhỉ?”

Hòa Huy chỉ chỉ vào mắt cô, mờ ám nói: “Ánh mắt của cô không giấu được.”

Anh thở dài, giả vờ có chút thất vọng nói: “Thật ra vốn dĩ tôi muốn theo đuổi cô, nhưng xem ra tôi không có cơ hội rồi.”

Khóe môi Thi Tiểu Vận cong lên.

Hòa Huy lại huých bả vai cô, nói: “Nếu muốn tôi hỗ trợ kích động soái ca này thì cứ việc nói, không thu phí, diễn miễn phí với cô.”

Thi Tiểu Vận lắc đầu từ chối: “Không cần.”

Hòa Huy nói đùa: “Thật sự không cần à? Tôi diễn cũng không tệ đâu.”

Kì Du Dương trở lại bàn rượu, Triệu Hoằng Lâm nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, nghi hoặc nói: “Không đánh nhau với người ta đấy chứ?”

Kì Du Dương nhếch khóe môi: “Không đến mức như vậy.”

Triệu Hoằng Lâm uống nốt ly rượu cuối cùng, hỏi anh: “Vậy lát nữa tiếp tục đi quán tiếp theo hay là đưa mỹ nữ Thi Thi về?”

Kì Du Dương nói: “Đi với các cậu, tôi nguyện ý đưa nhưng cô ấy không nguyện ý theo tôi về.”

Trương Hiểu Thần hóng hớt hỏi: “Vậy vừa nãy cậu với người ta đi vào nhà vệ sinh làm gì vậy?”

Kì Du Dương nhếch khóe môi: “Con mẹ nó, từ khi nào cậu lại hóng hớt như vậy?”

Trương Hiểu Thần cảm thấy Kì Du Dương không nhận ra lòng tốt của người khác, anh tức giận nói: “Anh em đây là đang quan tâm đến tâm trạng của cậu.”

“Cút đi.”

Mấy người uống hết đống rượu trên bàn rồi lại chuẩn bị đi sang quán bar tiếp theo.

Lúc Thi Tiểu Vận cùng Hòa Huy quay trở lại bàn rượu nhóm Kì Du Dương đã rời đi, Thi Tiểu Vận nhìn mấy cái ghế trống không, trên mặt bàn có khoảng mười ly rượu thủy tinh, uống cũng khá nhiều.

Bởi vì sau khi đụng phải Kì Du Dương nên Thi Tiểu Vận không còn tâm trạng tiếp tục uống nữa, cô đợi đến khoảng mười giờ sau đó liền gọi xe về nhà.

Vốn dĩ Hòa Huy nói muốn đưa cô về nhưng Thi Tiểu Vận từ chối, dù sao vẫn còn bạn anh ở đây. Bỏ rơi bạn mình ở đây để đưa cô về không được hay cho lắm.

Kì Du Dương cùng bọn Triệu Hoằng Lâm uống đến hơn mười một giờ mới kết thúc, lúc uống quán bar cuối cùng xong, mấy người cũng gần muốn nôn hết rượu ra sau đó liền bỏ cuộc.

Kì Du Dương lấy điện thoại ra gọi điện cho Thi Tiểu Vận, điện thoại không được nhận, đoán chừng là đã cho số điện thoại của anh vào danh sách đen. Kì Du Dương mượn điện thoại của Triệu Hoằng Lâm và Trương Hiểu Thần, mỗi cái đều thử nhưng đều bị Thi Tiểu Vận cho vào danh sách đen.

Trương Hiểu Thần cầm điện thoại, bất đắc dĩ cười: “Xem ra mỹ nữ Thi Thi quả thật không dễ dỗ, nhưng mà, số của tôi với Triệu Hoằng Lâm đều bị cho vào danh sách đen rồi, Dương Tử, tiếp theo cậu định lấy số của ai đây?”

Kì Du Dương làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh mượn điện thoại cậu bạn bàn bên cạnh, vô cùng kiên nhẫn gọi lại vào số Thi Tiểu Vận.

Gọi vài lần như vậy, số điện thoại của Thi Tiểu Vận anh đã thuộc làu làu.

Trương Hiểu Thần và Triệu Hoằng Lâm ở bên cạnh hút thuốc, vừa hút vừa xem kịch hay.

Vốn dĩ Thi Tiểu Vận không muốn nghe nhưng Kì Du Dương giống như không biết chán, cô chặn mười số điện thoại của anh nhưng anh vẫn có cách khác gọi cho cô.

Thi Tiểu Vận tức giận ấn nhận, giọng nói có chút phát hỏa: “Kì Du Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

“Có thể làm gì chứ?” Anh bình tĩnh nói, “Không phải anh đã bảo em về đến nhà phải nhắn tin cho anh rồi sao. Đến tận giờ này rồi mà vẫn chưa nhận được tin nhắn của em nên anh phải gọi điện hỏi một chút, trời cũng khuya muộn rồi mà?”

Thi Tiểu Vận nghe thấy giọng nói của anh có hơi khác, cô cắn môi dưới, nói: “Kì Du Dương, anh uống say rồi đúng không?”

Thi Tiểu Vận nghe được tiếng bật lửa, anh cắn điếu thuốc, mơ hồ ừ một tiếng. Sau đó giọng nói anh trầm xuống, có hơi bất cần đời, anh nói: “Thi Tiểu Vận, chúng ta thử một lần nhé?”

Thi Tiểu Vận trầm mặc một lát, cô cắn môi, lạnh lùng nói: “Kì Du Dương, chờ anh tỉnh rượu rồi hãy nói chuyện với em.”

Kì Du Dương cau mày: “Anh không say đến mức không biết bản thân mình đang nói gì.”

Thi Tiểu Vận có chút phiền lòng: “Em không thấy thành ý của anh, Kì Du Dương.”

Kì Du Dương cười khẩy, anh nhả ra một làn khói, chán nản nói: “Vậy phải làm như thế nào mới khiến em thấy được thành ý.”

Anh lại nói: “Em dạy anh đi, anh phải làm sao mới theo đuổi được em.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK