Thi Tiểu Vận cũng không giấu anh, thản nhiên nói: “Gặp được Trình Khải, nói chuyện một lúc.”
Kì Du Dương nhìn cô một cái thật sâu, không hỏi thêm gì nữa.
Tới một giờ sáng mới kết thúc bữa ăn đêm, Thi Tiểu Vận còn thêm wechat với Triệu Hoằng Lâm. Kì Du Dương kéo tay cô, nửa thật nửa đùa nói: “Nếu cậu ta dám tán tỉnh em thì cho vào danh sách đen.”
Triệu Hoằng Lâm cười cười nói nói: “Con mẹ cậu Kì Du Dương, trước mặt mỹ nữ mà không chừa mặt mũi cho anh em một chút à. Không nên ve vãn vợ của bạn, đạo lý này tôi còn không hiểu à.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, thản nhiên cười nói: “Tôi không phải bạn gái của anh ấy.”
Triệu Hoằng Lâm ngạc nhiên, nháy mắt với Kì Du Dương, ý là chuyện gì đang xảy ra? Nhưng trên mặt anh giả vờ như không hiểu mấy lời này, cố ý nói: “Yo, hóa ra là Dương tử còn chưa theo đuổi được.”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, bóp bóp tay cô, nói: “Ý gì đây?”
Bạn của Kì Du Dương là người hiểu chuyện, nhìn thấy cảnh này liền nói vài câu rồi rời đi.
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: Không có ý gì, chỉ là không muốn để bạn của anh hiểu lầm thôi.”
Kì Du Dương buông tay cô ra, nhìn chằm chằm cô một lát, không cảm xúc nói: “Tùy em.”
Thi Tiểu Vận: “Đây là em muôn tốt cho anh, dù sao sau này chia tay rồi cũng không cần phải giải thích nhiều.”
Kì Du Dương cau mày, nở một nụ cười cợt nhả nhưng trong mắt không có ý cười, anh thản nhiên nói: “Vậy có phải anh nên cảm ơn em không?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, mắt hai người chạm nhau, Kì Du Dương chống đầu lưỡi vào má, rời ánh nhìn sang đường phố bên cạnh.
Hai người sóng vai chờ xe đến, không khí lạnh đến mức dọa người.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hai người họ không khác gì cặp đôi cãi nhau ở bên kia đường, cô gái kia tức giận đi phía trước, chàng trai đi phía sau, cho đến khi cô gái chuẩn bị băng qua đường thì bị chàng trai kéo lại ôm vào ngực.
Bọn họ thật sự là một đôi tình nhân, cho nên ngay cả khi cãi nhau đến mức kinh thiên động địa mà cô và Kì Du Dương có mâu thuẫn cũng không muốn cãi vã quá nhiều. Danh không chính ngôn không thuận, có khóc lóc đau khổ mất giá như vậy cô cũng không thèm làm loại chuyện này, cũng may tình cảm của cô đối với Kì Du Dương vẫn chưa đến mức nước đổ khó hốt.
Kì Du Dương không biết Thi Tiểu Vận đang nghĩ gì trong lòng, điện thoại trong túi quần rung lên không ngừng, không cần nghĩ cũng biết là Triệu Hoằng Lâm gửi tin nhắn tới, nhưng giờ phút này anh không có tâm trạng quan tâm, chửi một câu dm rồi lấy điện thoại ra.
Triệu Hoằng Lâm vui sướng khi người khác gặp họa: “Dương tử, ý gì đây, chân cứng như sắt mà vẫn chưa đuổi kịp tiên nữ à.”
Kì Du Dương: Cút.
Triệu Hoằng Lâm: Cậu cũng có ngày này, xem ra ông trời có mắt, thuyền lật trong mương. Nhưng mà anh em cũng không vô lương tâm, cũng không hy vọng cậu chìm xuống đáy như vậy, đừng để anh em mất mặt.
Kì Du Dương không tiếng động nở một nụ cười, dứt khoát cất điện thoại đi.
Năm phút sau hai người ngồi lên xe.
Trình Khải gọi điện cho Thi Tiểu Vận hỏi cô về chưa. Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn sang kì Du Dương ở bên cạnh, cô thấp giọng nói: “Về rồi.”
Trình Khải: “Kì Du Dương đưa cậu về à?”
“Ừm.”
Hai người nói chuyện hai câu Thi Tiểu Vận cúp điện thoại. Kì Du Dương nhìn cô một cái: “Ai gọi vậy?”
“Trình Khải.” Thi Tiểu Vận hạ cửa kính xuống.
Mặt Kì Du Dương khẽ biến sắc, cười lạnh, chậm rãi nói: “Anh ta có ý gì đây, có phải biết chúng ta sắp xong rồi liền thế chỗ à.”
Thi Tiểu Vận tức đến mức ngực phập phồng, trừng mắt nhìn anh: “Kì Du Dương, anh đừng nói mấy câu khó nghe như vậy được không?”
Tài xế ngồi phía trước cũng hòa giải, nói: “Aizz, đừng cãi nhau, hai người ngồi sau cãi nhau ảnh hưởng đến việc tôi lái xe.”
Hai người không nói chuyện nữa, tài xế bật radio chuyển sang âm nhạc, là bài “Đứa trẻ hoang” của Dương Thiên Hoa.
Dù cho chúng ta đang thốt ra những lời tình, và những thứ xung quanh tạm thời chỉ là hư vô
Tình nguyện có được sự tôn trọng của anh, chịu đựng tất cả những tội danh cao ngạo này
Nép vào vòng tay anh, nhưng tình cảm lại dần lạnh nhạt
......
Em hiểu rằng tình cảm này chỉ như một cậu bé, có lẽ chỉ nên như thế
Nhưng em đã trở thành người con gái làm anh vấn vương nhất
Ngày ngày đêm đêm đều khiến anh lầm tưởng có thể thuần phục được em
......
Biết bao người dưng từng nói em chẳng biết cách thấu hiểu những cậu bé
Không nghe lời sẽ nhận đủ các tội danh tệ hại nhất
Ít nhiều có hơi giống với hoàn cảnh hiện tại, Kì Du Dương là đứa trẻ không nghe lời trong bài hát, anh chưa bao giờ là mẫu người mà con gái có thể đắn đo thành thật. Thi Tiểu Vận tự nhận mình không phải là người con gái làm anh vấn vương nhất. Nhưng cô cũng không quyết tâm dành năm mươi năm để làm tan chảy anh, một nụ hôn làm nên năm thánh vàng.
Cô từ trước đến nay là người ích kỷ kiêu ngạo, bản năng của cô là tìm lợi ích và tránh bất lợi. Và tình cờ Kì Du Dương cũng là người như vậy, bọn họ chính là không phù hợp, thậm chí là bạn giường cũng không thích hợp.
Một giờ sau, xe dừng dưới tầng của tiểu khu.
Hai người một trước một sau mở cửa xuống xe, ngay cả khi bước vào thang máy cũng không ai nói chuyện với nhau.
Thi Tiểu Vận nhập mật khẩu, cửa vang lên tiếng mở cửa rồi mở ra. Cô đi vào trước, giơ tay sờ công tắc bật đèn ở trên tường, còn chưa chạm vào công tắc Kì Du Dương liền đè cô vào tường, Thi Tiểu Vận giơ tay tát anh bị kì Du Dương giữ chặt cổ tay lại, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Thi Tiểu Vận ngước mắt lên trừng anh: “Kì Du Dương, em không muốn làm.”
“Anh muốn làm.”
Động tác của anh không dừng lại, lật người cô lại khiến cô đưa lưng về phía mình. Anh áp sát vào người cô, bên trong áo len cô mặt một chiếc áo hai dây màu trắng, đường cong quyến rũ được khoe ra.
Tay anh đặt lên eo cô, Thi Tiểu Vận đè tay anh lại: “Kì Du Dương, đừng khiến em hận anh.”
Anh hôn lên làn da sau tai cô, thấp giọng dỗ dành cô: “Bảo bối, em sẽ không như vậy.”
Anh biết rõ điểm nhạy cảm trên người cô, lực tay anh càng mạnh hơn, trêu chọc cô mà không một lời giải thích nào. Cô xấu hổ khi bị anh trêu chọc đến mức có phản ứng, giống như bị ném lên đỉnh của ngọn sóng, sau đó ngọn sóng thật lớn lần nữa lại nhấn chìm cô.
Cảm giác của cơ thể và cảm xúc trong đầu đan xen vào nhau, cô chán ghét cảm xúc đang lôi cuốn cô, Thi Tiểu Vận nhất thời cảm thấy khó chịu. Cô cắn chặt môi, không cho anh cảm nhận được gì. Cho đến khi Kì Du Dương chạm vào người cô, muốn an ủi hôn lên môi của cô, ngón tay chạm vào mặt cô, bàn tay có cảm giác ươn ướt.
Kì Du Dương cau mày muốn giơ tay bật đèn, Thi Tiểu Vận cầm tay anh ngăn lại, cản trở động tác của anh, cô hít mũi: “Đừng bật đèn.”
Kì Du Dương rút tay lại, cúi người hôn lên mặt cô, anh cúi đầu thở dài một hơi, lau nước mắt cho cô: “Cho anh chút thời gian nhé? Nếu anh không có cảm giác với em thì nhiều lần cãi nhau như vậy đã không cúi đầu. Lại nói mấy lời khó nghe như chúng ta là quan hệ bạn giường lại không phải là một đôi yêu nhau, tại sao anh phải làm như thế chứ? Em thông minh như vậy cũng không phải không hiểu đúng chứ?”
“Kì Du Dương, anh là tên khốn nạn.” Thi Tiểu Vận nghiếng răng mắng anh.
“Đúng, anh là tên khốn nạn.” Anh vô lại nói, “Nếu em không thoải mái, tát anh một cái là được.”
Trong phòng không bật đèn, hơi thở của cô dần dần ổn lại.
Kì Du Dương nhẹ nhàng thở ra, ôm cô, hôn từng cái từng cái một lên mí mắt cô, giọng nói có chút bất lực: “Anh thật sự sợ em khóc.”
Thi Tiểu Vận không tin, người như anh sao có thể sợ một cô gái khóc.
Kì Du Dương muốn Thi Tiểu Vận nhưng thật ra cũng có ý muốn làm. Đây là lần đầu tiên làm cùng một cô gái, người còn chưa ngủ được mà lại khiến cô gái ấy khóc, còn phải ăn nói khép nép để dỗ dành cô.
Đây thực sự là lần trải nghiệm đầu tiên của anh, cũng may không phải quá xấu, nhưng mà nhìn thấy cô khóc anh thật sự có chút hoảng loạng. Chuyện khiến một cô gái khóc cũng chỉ mới xảy ra vào năm học cấp ba.
Đợi Thi Tiểu Vận ổn định cảm xúc Kì Du Dương mới mở đèn. Thi Tiểu Vậy xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt, Kì Du Dương dựa vào ghế sofa lấy bao thuốc ra, châm một điếu rồi đưa vào miệng.
Thi Tiểu Vận từ trong nhà vệ sinh đi ra, Kì Du Dương dập điếu thuốc.
Thi Tiểu Vận hỏi anh: “Lát nữa anh muốn quay về không?”
“Em muốn anh về thì anh về.” Hiếm khi anh mới nói được lời dễ nghe.
Thi Tiểu Vận cũng không cảm động: “Vậy anh vẫn nên về đi, lát nữa Chu Sảng muốn qua đây.”
Kì Du Dương hừ một tiếng, bất mãn nói: “Cô ấy không ở cùng Thiệu Tử Khiên, tới tìm em làm gì.”
Thi Tiểu Vận không trả lời.
Kì Du Dương lấy điện thoại ra, giả vờ tìm số điện thoại của Kì Du Dương: “Nếu không thì để anh gọi điện cho Thiệu Tử Khiên bảo anh ta quản bạn gái cậu ta cho tốt.”
Thi Tiểu Vận quỳ gối trên ghế sofa, giơ tay lấy điện thoại của anh. Kì Du Dương giơ cao tay cầm điện thoại lên khiến người bổ nhào vào lồng ngực. Thật ra anh chỉ giả vờ, thực sự không muốn gọi điện cho Thiệu Tử Khiên. Anh ôm eo Thi Tiểu Vận, hơi hơi cúi đầu, hôn xuống trán của cô, anh hắng giọng: “Tối nay, xin lỗi.”
Thi Tiểu Vận ngẩn người, nhìn anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ Kì Du Dương sẽ cúi đầu xin lỗi người khác, ngước mắt nhìn anh xin lỗi, cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào. Kì Du Dương nhéo nhéo tay cô, nửa thật nửa đùa nói: “Sao em không nói gì hả, ý gì đây, hết giận chưa?”
“Anh vẫn còn lo em có tức giận hay không à?” Cô nói.
Anh nhướn mày suy nghĩ: “Anh cũng đâu phải là người vô tâm, lại nói đây là lần đầu tiên sau hồi cấp ba làm con gái khóc, thật sự là chuyện hiếm gặp.”
Thi Tiểu Vận thẹn quá hóa giận: “Anh im miệng, để em quên chuyện này.”
“Quên như nào?” Anh lưu manh nói: “Trừ khi em nói cho anh biết là bởi vì anh khiến em thoải mái mới bật khóc.”
“Đồ lưu manh.”
Cô đánh vào vai anh một cái, Kì Du Dương cười nắm lấy bàn tay cô, đặt tay cô vào nhịp tim của anh, dưới tay cô là trái tim mạnh mẽ đang nảy lên, lòng bàn tay từ từ được sưởi ấm, Thi Tiểu Vận nghe thấy anh nói: “Cho anh chút thời gian.”
“Cần bao lâu?”
“Nửa tháng.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận nhìn anh, gật gật đầu: “Được, nhưng trong thời gian này chúng ta không thể làm.”
Kì Du Dương nhíu mày: “Thật sự muốn như vậy?”
Cô rút tay đặt trước ngực anh về, sắc mặt nghiêm túc: “Ừm, nếu anh không đồng ý thì bây giờ chúng ta liền kết thúc.”
Kì Du Dương cười khẽ một tiếng, nhướn mày nhìn cô: “Tuyệt tình như vậy à?”
“Vẫn còn kém hơn anh.” Cô trào phúng nói.
Kì Du Dương không để ý nói: “Hai người chúng ta ai tuyệt tình ai thâm tình thật sự vẫn không nói chính xác được.”
Thi Tiểu Vận không nghĩ vậy, cô ước mình chính là người tuyệt tình kia, luyện anh thành trượng lục kim thân* đi qua ngàn bụi hoa mà không để lại một chiếc lá nào vướng trên người.
Trượng lục kim thân: nghĩa là mình vàng cao một trượng sáu thước (chỉ cho thân đức Phật).
—————
Edit: Cá heo nhỏ.