Dọc đường đi hai người không nói chuyện, chỉ có tiếng nhạc phát trong xe duy trì sự hòa hợp.
Thi Tiểu Vận ít nhiều cảm nhận được sự hờn giận của Kì Du Dương, hoặc có lẽ trong mắt anh, cô có chút không biết điều, mặc dù đã cùng anh phát sinh quan hệ nhưng cô là người duy nhất mong muốn chấm dứt quan hệ với anh.
Thi Tiểu Vận tự ngẫm lại lời nói của mình, không có vấn đề gì, cô không hiểu tại sao anh lại tức giận, có lẽ tính kiêu ngạo và lòng tự trọng của đàn ông đang quấy phá.
Thi Tiểu Vận nhàm chán lướt tài khoản phụ trên weibo, phát hiện bức ảnh trêu mèo đăng cách đây vài giờ có rất nhiều bình luận, cô ấn vào bài đăng trên weibo, nhìn thấy bình luận nổi nhất.
“Áo trên người Thi Thi hình như là áo khoác của con trai, có phải có bạn trai rồi đúng chứ?”
Bên dưới có rất nhiều bình luận trả lời, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn: “Không phải có bạn trai rồi đó chứ?”
Thật ra Thi Tiểu Vận không cần trả lời, nhưng có lẽ là do bầu không khí áp lực trên xe nên Thi Tiểu Vận có chút nhàm chán, tiện tay trả lời: “Áo khoác của bạn.” Sau đó cô liền thoát khỏi tài khoản phụ weibo.
Lúc này wechat hiện ra tin nhắn Trình Khải gửi tới: Cậu và ông chủ nhỏ có chuyện gì thế?
Thi Tiểu Vận nhíu mày, cũng biết sáng nay Kì Du Dương kéo tay cô không che giấu được người thông minh như Trình Khải. Thi Tiểu Vận không muốn nói nhiều lời với Trình Khải nên cô chỉ trả lời: Không có gì, chỉ là có chút hiểu lầm thôi.
Trình Khải đại khái cũng biết cô không muốn nhiều lời, trả lời lại: Cậu và ông chủ nhỏ có thể chơi đùa, nhưng tốt nhất không được để vào lòng, cậu ta vẫn còn trẻ, tâm tính không định.”
Thi Tiểu Vận: Cậu nghĩ nhiều rồi.
Trình Khải không trả lời, điện thoại yên tĩnh trở lại.
Trong lúc đó Kì Du Dương đang nhận điện thoại, anh nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, nhướn mày cười, nói: “Ngày kia đến Bắc Kinh, đợi không nổi nữa à?”
Không biết đầu bên kia nói gì, anh vừa cười vừa nói: “Về Bắc Kinh đưa cho em, đang lái xe, được rồi, tắt nhé.”
Kì Du Dương cúp điện thoại, đặt điện thoại trở về chỗ dựa tay, quay đầu nhìn sang người ngồi trên ghế phó lái, không biết Thi Tiểu Vận ngủ từ lúc nào, đầu dựa vào cửa kính, mắt nhắm lại.
Kì Du Dương thu hồi tầm mắt, bật hệ thống sưởi ấm điều hòa trong xe cao hơn. Kì Du Dương cũng không biết mình bất mãn cái gì. Đại khái là lúc thái độ xuống giường lạnh lùng của cô, như thể cô thật sự coi anh là trai bao, ít nhiều khiến cho Kì Du Dương có chút khó chịu.
Bọn họ ăn trưa ở khu dịch vụ, Thi Tiểu Vận không xuống xe, cô không ăn gì nói muốn giảm cân. Sau khi cô ngủ dậy trên xe không chỉ cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái mà cổ họng có chút đau đau, đây là dấu hiệu cô sắp bị cảm mạo.
Thi Tiểu Vận nhíu mày, dự định lát nữa vào khách sạn nhận phòng xong sẽ đến phòng khám nhỏ gần khách sạn mua chút thuốc.
Trên wechat, Chu Sảng hỏi cô bao giờ quay lại Bắc Kinh, Chu Sảng là bạn thân mười năm của Thi Tiểu Vận, ngày 5 tháng 1 là sinh nhật của Chu Sảng.
Thi Tiểu Vận tự nhiên nhớ ra, chẳng qua Chu Sảng dùng chuyện này để nhắc cô rằng đừng quên sinh nhật của cô ấy.
Thi Tiểu Vận trả lời: Sẽ về Bắc Kinh trước sinh nhật của cậu.
Chu Sảng trả lời cô bằng biểu tượng ôm hôn, lại nói đến chuyện Bùi Hoài gọi điện cho cô lúc nửa đêm hỏi có phải Thi Tiểu Vận có bạn trai rồi hay không.
Thi Tiểu Vận: Cậu cho anh ta vào danh sách đen là được.
Chu Sảng: Chị gái à, tớ cho vào danh sách đen rồi, tớ kéo cả hai số điện thoại của Bùi Hoài vào danh sách đen rồi, chịu không nổi cách Bùi Hoài tiêu tiền, mua thêm hẳn một số điện thoại nha.”
Thi Tiểu Vận đang gõ chữ vào khung chat, nhưng tính cách nôn nóng của Chu Sảng không chịu được cách này, gọi điện qua wechat luôn cho cô, Thi Tiểu Vận ấn nghe.
Chu Sảng: Không nói đến tên tra nam Bùi Hoài này nữa, chị em, cậu thực sự có bạn trai à?
“Không có.” Thi Tiểu Vận phủ nhận điều này.
Chu Sảng: “Vậy bức ảnh khỏa thân Bùi Hoài gửi từ đâu ra vậy, hay là cậu chụp ảnh từ trên phim ra để kích động Bùi Hoài à?”
Thi Tiểu Vận thật sự bội phục trí tưởng tượng của Chu Sảng, cô nói: “Cậu cứ coi như là vậy đi.”
Chu Sảng nghi hoặc ồ một tiếng, Chu Sảng bỗng nhiên nói: “Không phải là cậu ngoại tình đó chứ?”
Thi Tiểu Vận có vài phần chột dạ, vừa ngước mắt lên liền thấy Kì Du Dương vòng qua phía trước đầu xe, Thi Tiểu Vận vội vàng nói: “Trở về nói rõ cho cậu biết, cúp đây.”
Cô cúp điện thoại, Kì Du Dương mở cửa ghế lái ra ngồi vào, nhóm Trình Khải vẫn chưa ăn cơm xong, Kì Du Dương lấy điện thoại ra giết thời gian.
Thi Tiểu Vận hắng giọng nói: “Kì Du Dương, nếu anh không muốn em ngồi xe của anh, em có thể qua xe của Trình Khải.”
Kì D Dương quay sang nhìn cô, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Em muốn ngồi xe Trình Khải?”
“Ý của em không phải như vậy.” Cô giải thích hàm ý.
“Vậy thì ngồi đây.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận bỗng bật cười, cô lạnh lùng nói: “Kì Du Dương, anh không nên tức giận ở đây, có cần thiết không?”
“Đương nhiên là không cần thiết tức giận, chẳng qua cũng chỉ là chơi mà thôi.”
Thi Tiểu Vận tức đến mức ngực phập phồng, mặc dù hai người chỉ là chơi đùa thôi nhưng anh nói trắng trợn ra như vậy khiến cô cảm thấy mình bị khinh thường. Thi Tiểu Vận giơ tay muốn mở cửa nhưng dường như Kì Du Dương đã đoán được khóa cửa lại trước.
Thi Tiểu Vận quay đầu về phía anh, nắm lấy tay gạt mở cửa, nói: “Mở cửa.”
Kì Du Dương lạnh lùng, không nói gì mà đạp chân ga lái xe ra ngoài. Thi Tiểu Vận vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ vụng về mắng anh: “Khốn nạn.”
Kì Du Dương hơi nghiêng mặt liếc cô một cái, bình tĩnh nói: “Em còn có thể đem mười tám đời tổ tông của anh ra chửi một lần.”
Thi Tiểu Vận không phải là một người giỏi cãi vã, kể cả cô và Bùi Hoài giận nhau nhưng cũng chỉ là lạnh mặt bỏ đi, cô không thích làm ầm ĩ lên, vừa khóc vừa đòi cắt cổ tay, cô cho rằng như vậy rất xấu hổ và thái quá.
Không khí trên trên xe lạnh lẽo đến mức dọa người trong quãng đường còn lại. Cho tới tận sáu giờ chiều, mấy người mới vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng, hai người trở về phòng mình mới phá vỡ được bầu không khí áp lực trong người.
Thi Tiểu Vận nằm ở trên giường, lấy điện thoại ra, trực tiếp kéo Kì Du Dương vào danh sách đen. Bởi vì tên khốn này mà Thi Tiểu Vận cũng quên luôn chuyện đi lấy thuốc, ngủ được ba tiếng, bị tỉnh dậy là vì khát, cô giơ tay sờ soạng cái trán của mình mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cao đến mức dọa người.
Thi Tiểu Vận nhấc chăn xuống giường, mở nắp chai nước khoáng ở đầu giường uống hai ngụm để giảm bớt sự khô rát ở trong cổ họng, cô cầm thẻ phòng và áo khoác chuẩn bị đi xuống phòng khám nhỏ gần khách sạn khám một chút, thuận tiện lấy một ít thuốc.
Thi Tiểu Vận đứng ở hành lang, dựa vào vách tường chờ thang máy.
Màn hình điện tử biểu thị từng con số nhảy lên, nhảy đến tầng tám thì ‘ting’ một tiếng, hai cánh cửa thang máy chậm rãi mở rộng. Kì Du Dương từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy Thi Tiểu Vận anh liền dừng bước, nhìn mặt cô có vẻ mệt mỏi.
Thi Tiểu Vận vẫn nhớ đến cuộc cãi vã trước đó, không chớp mắt nhâc chân muốn bước vào thang máy. Kì Du Dương cầm cổ tay cô, thản nhiên mở miệng: “Em muốn đi đâu?”
Thi Tiểu Vận định rút tay về nhưng sức lực của anh quá lớn, cô tức giận nói: “Không liên quan đến anh.”
Lúc này vị khách trong thang máy đứng đợi trong chốc lát, thấy hai người không có ý định bước vào, mất kiên nhẫn nói: “Này, hai người có vào hay không đây?”
Hai người mở miệng cùng một lúc.
“Không vào, người anh em, anh đóng cửa đi.” Kì Du Dương quay đầu nói về phía người đứng trong thang máy.
“Chờ tôi một chút.” Thi Tiểu Vận vội vàng nói.
Nhưng Kì Du Dương vẫn nắm cổ tay cô, Thi Tiểu Vận không thể cử động được, người khách đứng trong thang máy thấy vậy miệng liền hùng hổ chửi câu bệnh thần kinh sau đó trực tiếp ấn nút đóng thang máy lại.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Kì Du Dương cũng nhìn ra sự khác thường của cô, nói: “Anh đưa em tới bệnh viện.”
Thi Tiểu Vận lười cãi nhau tiếp với anh, bây giờ cô không còn sức để khắc khẩu với anh nữa, hai người đợi thang máy bên cạnh đi lên.
Thi Tiểu Vận lên xe, cài dây an toàn, nói: “Không đi bệnh viện, tới phòng khám gần đây khám một chút là được.”
Kì Du Dương không lên tiếng, lập tức lái xe ra ngoài, anh lái xe mất bốn mười phút mới tìm được một phòng khám. Chờ anh dừng xe xong, hai người xuống xe.
Thi Tiểu Vận yếu ớt bước đi, Kì Du Dương thấy vậy đưa tay ra cầm tay cô, Thi Tiểu Vận cố gắng vùng vẫy, Kì Du Dương nói: “Đừng bướng bỉnh với anh.”
Phòng khám này có vẻ đã lâu năm, trên bảng hiệu màu trắng có dải đèn đỏ viết dòng chữ lớn Đàm Đông Tân. Phòng khám được nối bởi hai phòng, không gian rộng khảong 50m vuông, có hơi chật chội. Nhưng người đến khám bệnh không ít, cũng may xếp hàng không dài, có bảy tám người xếp hàng, có bà mẹ trẻ tuổi mang con tới khám, cũng có những ông chồng mang vợ mình tới.
Thi Tiểu Vận theo quy củ đứng xếp hàng ở ngoài cửa, Kì Du Dương nâng cằm ra hiệu cho cô: “Em vào bên trong ngồi đi, anh đứng đây xếp hàng cho.”
Thi Tiểu Vận không nhúc nhích, Kì Du Dương chẹp miệng một tiếng: “Nói em như nào cũng không chịu nghe, chẳng phải em bị cảm sao, đứng ở đây bị gió thổi lạnh không sợ cảm thêm à?”
Có một người già phía trước nghe thấy Kì Du Dương nói vậy chỉ tưởng là đôi tình nhân trẻ cãi nhau liền cười tủm tỉm khuyên Thi Tiểu Vận: “Cô gái nhỏ, nghe lời bạn trai của mình đi, dù có cãi nhau như thế nào cũng không thể mang chính mình ra giải quyết được đâu.”
“Còn không mau nghe lời bạn trai nói?” Kì Du Dương dùng gậy đánh rắn, nhướn mày hỏi.
—————
Lời của tác giả:
Ông chủ nhỏ là nam chính ngây thơ.
Edit: Cá heo nhỏ.