Kì Du Dương cúp điện thoại, nhét điện thoại vào trong túi quần, nhìn về phía Thi Tiểu Vận: “Anh phải đi trước, em về với Ngô Ca nhé?”
Thi Tiểu Vận đang nhét hai tay vào trong túi áo, gật gật đầu: “Hôm nay cảm ơn anh đi cùng em ra ngoài chụp ảnh.”
Khóe miệng Kì Du Dương nhếch lên, nhìn cô một cái, đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu cô: “Khách sáo gì chứ, tình cảm giữa chúng ta mà còn phải nói cảm ơn à?
Trong lòng Thi Tiểu Vận nghĩ, tình cảm gì chứ, cùng lắm là chỉ thỏa mãn nhu cầu tình dục của nhau mà thôi.
Kì Du Dương lại nhìn về phía Ngô Ca: “Anh, giúp em đưa cô ấy về nhé, hôm nào mời anh ăn cơm.”
“Khách sáo rồi, Dương tử.” Ngô Ca nói, “Em không cần nói anh cũng vẫn đưa Thi về không phải sao?”
“Cảm ơn nhé.”
Thi Tiểu Vận cùng Ngô Ca đi tới ven đường đợi xe đến.
Ngô Ca cất camera, nói: “Mặc dù bọn em không phải người yêu nhưng thái độ của cậu ta rất chăm sóc người khác, đại khái là rất dễ khiến các cô gái sinh ra ảo giác, nếu sau này anh có con gái, anh sẽ dặn nó phải đề phòng con trai kiểu như này.”
Thi Tiểu Vận cười khẽ không nói gì.
Kì Du Dương nhận điện thoại, đơn giản chỉ là huyết áp ông của anh lại tăng cao, bác sĩ của gia đình khám qua và bảo cần phải nhập viện điều trị một thời gian. Nhưng ông càng lớn tính tình càng giống như trẻ con, người nhà thay nhau dỗ nhưng vẫn không chịu đi bệnh viện.
Phó Cốc Vũ mẹ Kì gọi điện cho anh bảo anh quay về khuyên nhủ ông cụ. Từ nhỏ, người hiểu rõ ông nhất chính là cháu nội đích tôn Kì Du Dương, mặc dù anh gây chuyện ở Úc bị đình chỉ học một năm nhưng Kì lão gia cũng chưa từng nói nửa câu nặng lời với anh.
Kì Du Dương lái xe quay về nhà cũ, vừa mới dừng xe Kì Tư Gia liền như gặp được vị cứu tinh, kéo tay của Kì Du Dương: “Anh, rốt cuộc anh cũng tới rồi, ông như trẻ con vậy, khó đối phó quá.”
Kì Du Dương giơ tay búng vào trán Kì Tư Gia: “Nói chuyện chú ý một chút, không biết lớn nhỏ à.”
Kì Tư Gia ngạc nhiên, nói: “Được thôi.”
Kì Du Dương thay giày ở huyền quan, dì thường xuyên chăm sóc Kì lão gia nghe thấy tiếng liền từ phòng bếp đi ra, chào đón: “Dương từ về rồi à.”
“Ông nội đâu ạ?”
“Ở thư phòng trên tầng.” Dì mím môi, lại nói thêm, “Con nhớ cố gắng khuyên ông thật tốt vào, ai nói ông cũng không nghe mỗi lời con nói là ông chịu nghe thôi.”
Kì Du Dương nhét một tay ở trong túi quần, nhàn nhã nói, “Vâng, cứ giao cho con.”
Dì nói: “Lát nữa con ở lại ăn cơm với ông nội đi, dì làm cho con món cá hấp ngập dầu mà con thích ăn được không?”
“Vâng.” Kì Du Dương đi về phía cầu thang.
Cuối cùng Kì lão gia vẫn bị Kì Du Dương thuyết phục, nhưng với điều kiện trong thời gian ông nằm viện Kì Du Dương cũng phải ở trong bệnh viện cùng ông, cho đến khi ông xuất viện thì thôi.
Kì Du Dương hơi nhíu mày, nửa thật nửa giả nói: “Ông ơi, ông làm như vậy bạn gái của con chạy mất rồi.”
Ông cụ vuốt râu trừng mắt: “Dương tử, con vừa mới về nước làm sao mà có bạn gái, với tính khí này của con đối đãi với con gái nhà người ta thì hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới, còn sợ con gái chạy mất à?”
Kì Du Dương nhếch khóe môi: “Có ai bôi xấu cháu nội mình như ông không chứ.”
Kì lão gia: “Con chỉ cần nói con có đồng ý hay không?”
“Đồng ý ạ, sao có thể không đồng ý chứ.” Kì Du Dương lại nói, “Đến lúc đấy cháu dâu của ông chạy mất cũng đừng trách con nhé.”
Kì lão gia dường như sợ trước thái độ nửa thật nửa đùa của Kì Du Dương, thử hỏi hai câu: “Thật sự có đối tượng à, phải thật lòng đấy, mang về nhà cho ông nội gặp mặt đi.”
“Không có.” Kì Du Dương cong môi.
Kì lão gia tức đến mức lấy quyển sách đang cầm trong tay ném qua: “Tên nhóc lếu láo này, còn dám lừa cả ông nội con hả.”
Kì Du Dương nhận lấy cuốn sách bị Kì lão gia ném đến, tiện tay đặt trên bàn, thản nhiên như không có chuyện gì an ủi ông: “Đừng gấp mà ông nội, sớm muộn gì con cũng mang về một người, chẳng phải cháu nội ông vẫn còn trẻ sao?”
Thi Tiểu Vận và Ngô Ca đi ăn thịt nướng Hàn Quốc xong mới trở về nhà mình. Cô từ trong thang máy bước ra, nhận được tin nhắn Kì Du Dương gửi tới: Về đến nhà chưa?
Thi Tiểu Vận đi vào trong nhà mới trả lời tin nhắn của anh: Về rồi.
Thi Tiểu Vận cởi áo khoác và đồng phục trên người, lấy một chiếc áo ngắn tay màu trắng cùng với quần kẻ caro mặc vào, cô lại cầm điện thoại lên nhìn, không thấy Kì Du Dương nhắn tin nữa liền mở bộ phim Mỹ gần đây và bắt đầu xem.
Sau buổi ở thủy cung, một tuần này Thi Tiểu Vận cũng chưa gặp lại Kì Du Dương. Thi Tiểu Vận cũng trở về nhà một chuyến, ở nhà vài ngày.
Hoàn cảnh gia đình của Thi Tiểu Vận rất bình thường, có thể nói là một gia đình thư hương. Bố Thi là một kĩ sư, năm Thi Tiểu Vận học lớp 12 thì không may xảy ra tai nạn và qua đời, mẹ Thi là Đường Thư Trân một tay nuôi cô khôn lớn.
Đường Thư Trân là một giáo sư đang làm việc tại đại học Bắc Kinh, bà cũng không có kỳ vọng mong muốn Thi Tiểu Vận sẽ trở thành phượng hoàng, tâm nguyện duy nhất chỉ cần con gái có thể khỏe mạnh vui vẻ là được. Ngay cả sau khi tốt nghiệp Thi Tiểu Vận làm công việc Blogger làm đẹp, mới đầu có hơi phê bình một chút nhưng sau khi hiểu thì Đường Thư Trân cũng không quá phản đối nữa, chỉ là lo lắng con gái không đủ ăn đủ tiêu.
Trù nghệ nấu ăn của Đường Thư Trân rất tốt, mỗi lần Thi Tiểu Vận về nhà bà đều làm một bàn đồ ăn, thế cho nên mỗi lần Thi Tiểu Vận trở về từ nhà mẹ đều tăng thêm mấy cân.
Thi Tiểu Vận múc một bát nhỏ súp gà nấm tràm trà, Đường Thư Trân nhìn con gái mình một cái, nói: “Mấy hôm trước Trình Khải có về nhà một chuyến, còn dẫn theo một cô gái.”
Thi Tiểu Vận bình tĩnh ồ một tiếng.
Đường Thư Trân gắp một hai miếng rau xanh vào bát của Thi Tiểu Vận: “Hôm nào con đem cậu Bùi Hoài kia về để mẹ gặp mặt một lần.”
Chuyện Thi Tiểu Vận và Bùi Hoài chia tay cô vẫn chưa nói với Đường Thư Trân, cô bận quá nên quên mất. Bây giờ Đường Thư Trân hỏi, Thi Tiểu Vận uống một ngụm canh, nói: “Mẹ, con với Bùi Hoài chia tay rồi.”
Đường Thư Trân hơi ngạc nhiên: “Sao lại chia tay.”
“Ở bên nhau một thời gian, con cảm thấy con anh ấy không hợp nhau.” Thi Tiểu Vận nói, “Mẹ đừng lo, lúc con và anh ấy hẹn hò cũng không để tâm quá nhiều.”
Đường Thư Trân bật cười: “Con với người ta hẹn hò chẳng lẽ là vì chơi đùa à. Giống như tên nhóc Trình Khải kia, mang lần lượt mấy cô gái về nhà, chả bao giờ yên ổn.”
Thi Tiểu Vận cẩn thận nghĩ lại, lúc cô và Bùi Hoài ở bên nhau quả thật có chút lửng lơ. Cô thích Bùi Hoài, nhưng lại không đến mức thâm tình. Cô từ trước đến nay cảm thấy đau khổ khi chia tay chỉ có một lần, là lúc cô và mối tình đầu chia tay.
Thi Tiểu Vận: “Cũng không thể nói như vậy đâu ạ.”
Đường Thư Trân cầm cái thìa múc một miếng thịt gà ác vào trong bát của cô: “Bây giờ con cũng là người lớn rồi, chuyện tình cảm mẹ không hỏi nhiều, nhớ bảo vệ bản thân là được.”
“Cảm ơn mẹ.”
Thi Tiểu Vận thật sự rất may mắn, Chu Sảng không ít lần cực kì ngưỡng mộ cô có một người mẹ tốt như vậy. Từ trước đến nay Đường Thư Trân đều không ép cô làm điều gì, cũng không yêu cầu Thi Tiểu Vận phải làm theo quan điểm của bà. Nói tóm lại, Đường Thư Trân là một người tôn trọng con cái, một người mẹ đối xử với con mình như một cá thể độc lập.
Thi Tiểu Vận ở nhà với Đường Thư Trân một tuần, nhưng cô không biết rằng có một đêm trong tuần đó, Kì Du Dương nửa đêm lái xe tới tiểu khu của cô để tìm cô.
Lúc Kì Du Dương ở lại bệnh viện đến ngày thứ năm liền có chút mất kiên nhẫn. Mỗi ngày đều ăn những bữa nhẹ với ông, ăn đến mức trong miệng không thấy vị gì nữa. Nhưng lại khiến Kì lão gia vui tươi hớn hở, có người tới thăm gặp Kì Du Dương ở đó liền nói có lệ vài câu: “Yo, Du Dương vẫn ở đây à, đứa nhỏ này thật hiếu thảo.”
Kì lão gia uống trà, cười tủm tỉm nhận lời khen của những người đó: “Tốt hơn bố nó nhiều.”
Năm ngày liên tiếp Kì Du Dương đều nằm ngủ trên sofa, ngủ đến mức lưng nhức eo đau. Tối nay, chín giờ Kì lão gia đã đi ngủ, Kì Du Dương đang đeo tai nghe, dựa vào ghế sofa chơi game với bọn Trương Hiểu Thần.
Trương Hiểu thần: Vẫn còn ở bệnh viện chăm ông nội à, không phải không có chuyện gì nữa rồi sao?
Kì Du Dương nhìn Kì lão gia đang ngủ say trên giường bệnh, không yên lòng nói: “Ông cụ không thả người.”
Trường Hiểu Thần cười: “Vậy bây giờ ngủ chưa? Hay là ra ngoài đi ăn khuya không, mang cả mỹ nữ Thi Thi theo.”
Kì Du Dương hừ một tiếng: “Cậu cho là tôi không biết là cậu muốn gặp Thi Tiểu Vận à? Cảnh cáo cậu, đừng đánh chủ ý tới cô ấy.”
“Gặp cậu mà, chẳng phải thuận tiện mang theo cả mỹ nữ Thi Thi sao, một công đôi việc.” Trương Hiểu Thần lại nói, “Không phải, tôi nói này, mỹ nữ Thi Thi không tệ, cậu không định đem quan hệ của hai người ổn định một chút à?”
Hai ngày trước, Kì Du Dương với Trương Hiểu Thần chơi một trận game, Trương Hiểu Thần hỏi qua, Kì Du Dương với Thi Tiểu Vận có phải là người yêu của nhau hay không, Kì Du Dương ngậm điếu thuốc trên môi, anh ậm ừ nói không phải.
Trương Hiểu Thần tấm tắc cảm thán, nói: “Nhìn không ra mỹ nữ Thi Thi cũng biết chơi như vậy nha.”
Sau khi Kì Du Dương chơi hai trận với Trương Hiểu Thần, mắt có hơi nhức, anh nói: “Chơi nốt trận này không chơi nữa.”
Có người nói: “Đừng mà, đừng thế mà anh Dương, quyết chiến suốt đêm đi.”
Kì Du Dương chửi thầm một tiếng, xoa xoa động tác tay, lười biếng nói: “Không được rồi.”
“Đàn ông không thể nói không được.”
“Tôi mặc kệ cậu, như thế nào mà không thể nói không được.” Kì Du Dương cợt nhả.
“Vãi thật, tôi là đàn ông thẳng cứng như kim cương 36 cara.”
Cuối cùng Kì Du Dương cũng chơi xong một trận game, sau đó trực tiếp thoát khỏi trò chơi. Anh đăng nhập vào wechat, nhìn thấy lịch sử cuộc trò chuyện mấy hôm trước nhắn tin với Thi Tiểu Vận, đột nhiên có suy nghĩ liền cầm lấy áo khoác trên ghế sofa mặc vào bước ra ngoài.
Kì Du Dương lái xe dừng ở dưới tiểu khu của Thi Tiểu Vận, nhìn thấy ô cửa sổ tối đen.
Sớm như vậy đã ngủ rồi à, nên không nhỉ?
Kì Du Dương lấy điện thoại trong túi quần ra, nhấn vào một dãy số.
Quả thật Thi Tiểu Vận đã đi ngủ, hôm nay kì sinh lí của cô tới, bụng có chút không thoải mái, uống thuốc giảm đau xong liền đi ngủ sớm.
Kì Du Dương gọi hai cuộc bên kia mới nhận điện thoại, giọng của cô có hơi ngạt ngạt nhưng nghe rất hay, mềm mại kêu alo một tiếng.
Kì Du Dương hơi hạ cửa xe xuống, hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà mẹ em.” Thi Tiểu Vận lật người một cái, âm thanh có chút mơ hồ, “Có việc?”
“Không, không phải mấy ngày rồi không gặp sao, gọi điện nói chuyện bồi dưỡng tình cảm.” Anh nói có chút tùy ý.
“À.”
“Chậc, phản ứng lạnh nhạt như vậy là sao?”
“Kì Du Dương.”
“Gì?” Anh nhướn mày.
“Hôm nay kì sinh lí của em đến, rất mệt, muốn ngủ.”
“Được, vậy em ngủ đi.” Kì Du Dương nói.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.