• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nghe thấy nhất định phải có bà nội ở đây, vậy chắc chắn là chuyện lớn rồi!

Vì thế, cậu ba Đường Hưng Lợi vội vàng mời bà nội đến.

Trong phòng đốt một chiếc đèn dầu ở trên bàn.

Thôn Đồng Sơn vẫn chưa lắp đặt điện, bởi vì nghèo, cũng bởi vì hẻo lánh.

Vì vậy mỗi hộ gia đình chỉ có thể thắp bằng đèn dầu.

Đợi đến sau khi bà Đường đến, Tảo Tảo lấy đồ vật trong ngực ra, sau đó đặt lên trên bàn.

“Đây là những gì cháu tìm thấy trong đống cửa hàng tạp hóa ngày hôm nay!”

Dứt lời, Tảo Tảo mở tấm vải ra, trang sức bằng vàng bày ra trước mặt mọi người.

Mấy đứa con trai nhà họ Đường chưa từng thấy trang sức bằng vàng!

Ngay cả Thôi Tú Vinh cũng chỉ có hai cái khuyên tai nhỏ, còn là cái loại rất nhỏ rất nhỏ ấy.

Vẫn là bà Đường tỉnh táo hơn, bà vội vàng cầm lấy khuyên tai, nhẫn, vòng cổ cẩn thận nhìn chốc lát.

Sau khi nhiều lần xác nhận đây là thật, bà lập tức kích động có chút ngồi không vững.

“Thứ này… đúng là hàng thật cả.”

Sau khi nghe bà Đường xác nhận, mọi người như thấy quỷ nhìn về phía Tảo Tảo đang ngồi trên giường sưởi.

Đường Tảo Tảo bình tĩnh nhếch lông mày, không nói gì.

“Trời ạ, bà nội, cái này đáng giá lắm đúng không, học phí của anh cả có phải được đóng đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không phải chúng ta còn nợ Tần Quế Chi mười lăm tệ sao? Có phải cũng đủ dùng không?”

Đứa đầu và đứa thứ tôi một câu anh một câu, cuối cùng bà Đường dần dần tỉnh táo lại.

Bà nhìn cửa, thấp giọng dặn dò.

“Chuyện này không được nói với cha các cháu, với tính cách của nó không chừng sẽ đưa đồ đi trả lại, dù sao nó và giám đốc kia cũng là bạn bè.”

Lời này ngoại trừ nói cho các cháu nghe, ý của bà cũng chính là nói cho con dâu nghe.

Thôi Tú Vinh nhìn mẹ chồng, chậm rãi cúi đầu.

“Coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Tảo Tảo à, tối nay cháu ngủ với bà nhé.”

Dứt lời, bà Đường trực tiếp lôi kéo Tảo Tảo tới cái sân của bà.

Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau hồi lâu.

Nếu bà nội cũng không cho bọn họ nói, vậy không ai dám nói chuyện này cả.

Trong nhà bên, bà Đường dẫn theo Tảo Tảo đi tới phòng của bà, tiện tay đặt trang sức lên trên giường sưởi.

Vào nhà, Tảo Tảo quan sát bốn phía trước, phát hiện căn phòng này tuy rằng nhìn qua rất cũ kỹ, nhưng chất liệu đồ nội thất đều rất tốt.

Bà Đường không thấy Tảo Tảo nói lời nào, mà chỉ yên lặng ngồi ở đó, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Xem ra bạn già nói rất đúng, Tảo Tảo đến đây để báo ân, bây giờ mới ngây người một ngày đã nhặt được trang sức rồi.

Người ngoài đúng là nói năng vớ vẩn, cô chính là con dâu của Xuất Mã Tiên, xem ra có thể tiếp nhận.

“Tảo Tảo, trang sức vàng này?”

“Bà nội, trang sức vàng con không cần, huống chi con ở nhà bà có đồ ăn có đồ mặc, bây giờ con rất thỏa mãn, trang sức này bà cứ bán đi, lấy nó trả tiền học phí cho anh cả đi.”

Thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bà Đường lại cảm thấy may mà không để Tảo Tảo đi ra ngoài.

Nuôi ở nhà mình, ít nhất người trong nhà sẽ không bạc đãi con cái.

Nếu như nhà bọn họ không giữ lại Tảo Tảo, dựa theo sự căm ghét ôn thần của người trong thôn, e rằng đã vứt hoặc bán Tảo Tảo đi rồi.

“Được, cứ nghe cháu, chỉ là trang sức vàng này bán đi, trả lại cho Tần Quế Chi mười lăm đồng, lại nộp học phí cho anh cả, thì còn thừa đều cho cháu hết.”

Bà Đường không phải người tham lam, huống chi chuyện này vốn là nhà bọn họ chiếm được của hời.

Cũng không thể để chừa tý nào mà đều chiếm làm của riêng.

“Cứ quyết định vậy đi, sau này cháu ngủ với bà nhé.”

Dứt lời, bà Đường từ trong tủ giường lấy chăn đệm ra, sau đó trải gọn gàng cho Tảo Tảo.

“Cháu đắp chăn đi, bà lấy cho cháu chút nước nóng, chúng ta rửa chân, rửa mặt, xua đi mệt mỏi.”

Trời lạnh, lại làm thêm một ngày, dù sao cũng phải rửa sạch mới ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK