Đường bà Đường vừa hô, vừa chạy ra ngoài.
Bởi vì chân của Đường Hưng Quốc không linh hoạt, vậy nên cậu ta không thể đi, chỉ có thể ngồi nhà sốt ruột.
Tảo Tảo chạy rất nhanh, cô đi theo phía sau Thôi Tú Vinh, chạy tới quảng trường nhỏ ở trung tâm thôn.
Từ đường được xây dựng bên cạnh quảng trường nhỏ, một bên còn có hai gốc cây lớn mấy trăm năm tuổi.
Ngày thường nhà ai trong thôn có người đau đầu não nóng sốt, thì đều tới nơi này bái lạy.
Nghe những người già trong thôn nói nơi đây rất linh nghiệm.
Nhưng bây giờ, nhìn từ đường đã trở thành một đống ngói bị tàn phá, tất cả dân làng đều quỳ trên mặt đất.
Sau khi chạy tới, Tảo Tảo bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt.
Hôm qua dân làng vẫn đang sửa chữa mái ngói và tường của từ đường.
Vậy tại sao hôm nay nó đã sụp đổ rồi!
Không thể nào! Có phải tu sửa không đúng chỗ nào hay không? Hay là do người gây ra?
“Anh hai, anh ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi thấy Tảo Tảo dường như bị dọa sợ, cả hai vội vàng ôm lấy Tảo Tảo, nhỏ giọng an ủi.
“Em đừng sợ, không sao đâu, nguyên nhân cụ thể là gì vẫn chưa biết! Cứ nghe cha anh nói sao đã.”
Giờ này khắc này, Đường An cũng không hiểu nổi mớ hỗn độn này là gì, chú ta đang sứt đầu mẻ trán.
Từ đường sụp đổ là việc lớn.
Hơn nữa trong thời gian chú ta nhậm chức lại sụp đổ, sau này làm sao được kính nể nữa đây.
Ngay lúc chú ta đang suy nghĩ, thì trong thôn dân có người lên tiếng nói.
“Đường An, chú giải thích cho mọi người đi, vấn đề tu sửa từ đường không phải vẫn do chú quản lý sao? Bây giờ từ đường sụp đổ, chú ăn nói kiểu gì đây?”
“Đúng thế, chú giải quyết thế nào? Từ đường của thôn chúng ta là linh nghiệm nhất, hiện tại bỗng dưng sụp đổ, có phải chứng tỏ chú căn bản không thích hợp làm thôn trưởng!”
“Nếu như cậu không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì chúng tôi sẽ liên danh đến huyện, loại bỏ chức thôn trưởng của cậu.”
Một khi tiếng nghị luận vang lên, dân chúng trong thôn nhao nhao đứng lên, bọn họ không thèm quỳ nữa.
Phần lớn đều khiển trách đủ loại sai lầm của Đường An.
Thậm chí chuyện chú ta nhận nuôi ôn thần Đường Tảo Tảo cũng tính vào trong đó.
Lúc này, trong đám người không biết ai là nói.
“Tôi thấy Tảo Tảo đã là ôn thần, không chỉ khắc đứa nhỏ nhà họ Mã bị bệnh nặng, mà hiện giờ lại đi gây họa cho nhà họ Đường.”
“Tôi nghe nói đến bây giờ chân của đứa cả nhà họ Đường còn chưa thể đi lại.”
“Bây giờ từ đường của thôn cũng sụp đổ, tôi thấy nên đuổi con bé đi thôi.”
Lời này vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người đều nghe được.
Bao gồm cả người nhà họ Đường.
Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Quốc lập tức nhìn về phía nơi phát ra tiếng nối, phần lớn mọi người đều đội mũ, còn đeo khăn quàng cổ.
Hoàn toàn không tìm ra là ai nói!
Huống chi kẻ nói những lời này chính là vì khơi mài sự phẫn nộ của mọi người, ai mà chịu để lộ gương mặt của mình chứ?
“Nói nhảm gì đấy, em gái Tảo Tảo của cháu còn lâu mới là ôn thần.”
Cậu hai Đường Hưng Nghiệp dùng sức ôm lấy Tảo Tảo, bàn tay lớn ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
Cậu ba Đường Hưng Lợi thì gào họng lớn tiếng hô, sợ người khác nghe không thấy.
Nhưng dù có biện minh cho mọi việc đều không có tác dụng gì.