Dứt lời, Thôi Tú Vinh còn thúc giục mấy đứa con trai nhanh chóng ăn cơm.
Vẫn luôn ngồi im lặng ở bên cạnh, Tảo Tảo dường như nhìn thấy tiên cơ.
Đó là nhà máy thủy tinh!
Cô nhất định phải đi xem một chút, nhất định phải hiểu rõ mình đang ở thời đại nào, ở nhầ họ Đường ngay cả lịch để bàn bằng giấy cũng không có.
Buổi tối, Tảo Tảo ngủ với Đường An và Thôi Tú Vinh.
Thôi Tú Vinh sợ cô lạnh, nên để cô nằm ở đầu lò sưởi.
Nằm trong đệm chăn mềm mại, Tảo Tảo cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Ngày hôm nay trôi qua giống như tàu lượn siêu tốc, bây giờ còn có thể ngủ ngon, bản thân cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Tảo Tảo vội vàng bịt đầu, đè nén tiếng hít thở, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mà Đường An và Thôi Tú Vinh nằm ở cuối giường thấy Tảo Tảo đã ngủ thiếp đi, bấy giờ mới yên tâm.
“Anh còn tưởng rằng con bé sẽ không quen.”
Nghe thấy chồng bảo vậy, Thôi Tú Vinh cười nói: “Tảo Tảo thật sự rất ngoan ngoãn, cơm chiều còn giúp em nấu nữa, cái bánh bao kia chính là do con bé gói giúp em đấy.”
“Xem ra cuộc sống ở trên núi với đạo cô kia, con bé nhất định rất khó khăn.”
Hôm sau, Đường Tảo Tảo thức dậy rất sớm, sờ trán mình, phát hiện đã hạ sôst rồi.
Cô thật sợ Thôi Tú Vinh không dẫn cô đến huyện thành.
Cũng may vì nhặt thêm một chút, Thôi Tú Vinh cũng đồng ý.
Mượn xe bò của chú Mã trong thôn, đoàn người cùng nhau xuất phát.
Ba đứa con trai đi theo phía sau, trên xe có Thôi Tú Vinh, Tảo Tảo, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên.
Từ thôn Đồng Sơn đến trấn Hoa An không xa lắm, cưỡi xe bò cũng chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Dựa theo địa chỉ mà Đường An đưa, đoàn người đi tới ngõ nhỏ phố Tây Bắc gần nhất ở trấn Hoa An.
Cuối cùng đoàn người tìm thấy một cái sân cũ.
Diện tích sân không nhỏ, bên trong còn chất đống một ít máy móc hư hỏng gì đó.
Giám đốc nhà máy biết người nhà Đường An sắp tới, chính ông ta đã sớm ở cửa chờ.
Sau đó dẫn theo mấy người đến nhà kho.
“Đồ ở đây mọi người cứ lấy thoải mái, rất nhiều cái đều là đồ bị hỏng, mọi người chọn cái tốt lầ được, những cái khác coi như rác để xử lý.”
Nhìn thấy các loại sản phẩm thủy tinh trong kho, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Ngay cả khi tất cả đều hỏng, thì con số này rất đáng kinh ngạc.
“Đúng rồi, trong kho còn chất đống rất nhiều tạp vật, gì mà bàn rách, ván gỗ gì đó, nếu mọi người cần thì cứ lấy đi.”
Giám đốc nhà máy rất hào phóng, nhà máy giờ đây đã đóng cửa, cũng bán người, giữ lại những thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì, chi bằng tặng nhân tình cho bọn họ.
Đường An tốt xấu gì cũng là trưởng thôn.
Nghe thấy vậy, mọi người gật đầu.
Giám đốc nhà máy xua tay, tỏ vẻ bản thân rời đi trước.
Mấy người còn lại chia nhau hành động.
Đường Tảo Tảo Tảo cũng hành động, nếu đã tới đây thì đương nhiên phải nhặt chút đồ hữu ích đêm về.
Bản thân cô không làm được việc nào, tốt xấu gì cũng phải hỗ trợ làm chút công việc, nếu không ăn không ngồi rồi sinh sống ở nhà họ Đường, ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ.
Thời gian nhặt đồ trôi qua rất nhanh, cũng có chút khô khan.
Không ngờ tất cả đều là thủy tinh.
Thỉnh thoảng một cái bát, một cái đĩa cũng được tìm thấy.
Miễn là thiệt hại không nghiêm trọng, thì tất cả đều được giữ lại.
Mà Tảo Tảo thích tới nhặt chỗ đống đồ tạp nham kia.
Bên trong không chỉ có sách, mà còn có bút hay gì đó.
Cầm về lau sạch sẽ, rất nhiều thứ cũng có thể dùng được.
Tảo Tảo càng nhặt càng thụt vào trong, cửa hàng tạp hóa bên cạnh chất đống cao hơn người cô.