• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh mới là tai họa, cả nhà anh đều là tai họa!”

Nhất thời không nhịn được, Tảo Tảo lập tức mắng Khương Thừa Nghiệp một câu.

“Ha ha... Tôi đang nói sự thật.”

“Quỷ mới tin lời anh nói là thật! Anh cho rằng anh là Viên Thiên Cương còn sống hả, ngón tay chỉ vài cái là có thể kết luận người khác cả đời? Cái đồ ngốc nghếch!”

Đường Tảo Tảo trừng mắt nhìn kẻ yêu nghiệt kia, sau đó tức giận xoay người chạy đi.

Khương Thừa Nghiệp thấy vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhíu mày.

Khó khăn lắm mới bói cho người ta một quẻ, kết quả còn không ai chịu tin nữa.

Đúng là nhàm chán mà!

Lúc này, quản gia đứng ở phía sau bất đắc dĩ thở dài.

Cậu chủ nhà ông cái gì cũng tốt, chính là cái miệng này hơi đen.

Nói chuyện quá thẳng thắn! Dễ bị tổn thương.

Trước mắt, mọi người thấy Tảo Tảo chạy đi, vội vàng quay đầu nhìn về phía Khương Thừa Nghiệp.

Đặc biệt là bà Đường.

“Vị tiên sinh này, lời nói cũng không thể nói lung tung! Sẽ ảnh hưởng đến số mạng!”

Khương Thừa Nghiệp thấy bà Đường khí thế mạnh mẽ, anh kiên nhẫn giải thích một câu.

“Lời nói của tôi có tiền đề, không giáo dục tốt, thì bé con đó chính là tai họa.”

“Nhưng nếu các người giáo dục tốt, thì cô bé chính là tài năng trụ cột, thần trị quốc gia.”

Nghe vậy, lúc này bà Đường mới yên lòng hơn.

“Nếu tiên sinh đã tới, vậy thì ở lại nhà họ Đường đi, trong nhà trà ngon cơm nhạt, không có gì để chiêu đãi, mong tiên sinh đừng để ý.”

Chạy ra ngoài phòng, Tảo Tảo lập tức dừng bước, ánh mắt vừa rồi còn có vẻ tức giận, giờ phút này trở nên bình tĩnh sâu thẳm.

Cô còn không đến mức bởi vì một câu nói của người xa lạ, mà đã bị tức giận nổi trận lôi đình.

Nhưng bây giờ cô là một bé gái tám chín tuổi, cần nghịch ngợm, cần ngây thơ, cần một chút bướng bỉnh.

Nếu không sẽ có người nghi ngờ cô.

Cô thật sự sợ người khác nhìn ra trong cơ thể Tảo Tảo có linh hồn của một người phụ nữ ba mươi tuổi trưởng thành.

Hơn nữa người con trai vừa rồi quá nguy hiểm, anh dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Cô phải tránh xa nguy hiểm!

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Tảo Tảo cúi đầu làm bộ cáu kỉnh đá viên đá dưới chân, hơn nữa dùng sức chớp chớp mắt.

Trong chốc lát, hốc mắt tràn ngập nước mắt.

Bà Đường thấy Tảo Tảo ấm ức ở trong sân nghịch đá, thế là bà vội vàng đi tới, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của đối phương.

“Tảo Tảo nhà chúng ta nhất định sẽ được giáo dục tốt, tương lai nhất định có thể làm việc lớn, không phải là tai họa gì cả.”

Nghe vậy, Tảo Tảo bặm môi, “hu” một tiếng khóc lên.

“Bà... Bà ơi... cháu sẽ không gây rắc rối đâu, bà... đừng đuổi cháu đi.”

Thấy cháu gái nhỏ khóc đến mức khổ sợ, sợ mình bị đuổi đi, bà Đường đau lòng ôm người.

“Bà nói đuổi cháu đi lúc nào chứ, cháu là cháu gái của bà, ai cũng không đuổi được.”

Dứt lời, bà lôi kéo Tảo Tảo trở lại sân viện của mình.

Tảo Tảo cho rằng bản thân cách xa cậu trai yêu nghiệt kia một chút, thì cũng có thể cách xa nguy hiểm.

Dù sao một người có thể bói quẻ, không chừng thật sự có năng lực gì đó!

Tuy nhiên, là do cô quá ngây thơ.

Buổi chiều, Tiểu Bảo đến tìm Tảo Tảo chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK