Tuy rằng tính tình bà Đường nóng nảy, xấu xa như thù, nhưng vẫn chưa phải là người không thông tình đạt lý.
Sau đó bà nhìn con dâu cả phía sau: “Đi, lấy tiền.”
Thôi Tú Vinh run rẩy khóe môi, đó chính là tiền giữ lại cho con trai cả nộp lệ phí đi học.
“Mẹ...”
“Còn không đi! Người đàn ông của cô đã đồng ý rồi, cô vẫn muốn kéo dài hay sao?”
Cuối cùng Thôi Tú Vinh cầm mười lăm đồng đi ra, đây chính là tất cả tiền của nhà bọn họ.
Bà Đường cầm lấy tiền: “Tần Quế Chi, chỗ chúng tôi giờ chỉ có mười lăm đồng, trước tiên cô cầm lấy rồi đưa đứa nhỏ tới bệnh viện, số tiền còn lại thì ngày mai tôi sẽ đưa nốt cho cô sau.”
Tần Quế Chi thấy tiền, miệng Nhạc muốn phiêu phiêu, hỏa tốc cầm tiền bỏ chạy.
Mà bà Đường bởi vì vừa rồi quá mức kích động, trong lúc nhất thời không đứng vững.
Cũng may Tảo Tảo luôn chú ý, cô kịp thời đỡ được bà.
“Bà ơi, bà không sao chứ?”
Bà Đường ôm ngực lắc đầu.
Đến lúc này thì trò hề mới kết thúc.
Nhà họ nhà họ Đường không có tiền, còn phải lấy thêm năm mươi cân gạo nữa, nghĩ như thế nào cũng là chuyện bực bội.
Nhưng Đường An là thôn trưởng, nếu hôm nay không tỏ thái độ, thì người trong thôn sẽ nhìn bọn họ như nào đây?
Bà Đường thấy con dâu cả đứng ở trong góc, khẽ thở dài một tiếng.
“Con cũng đừng nóng vội, học phí thì mẹ lấy cho con, chỗ mẹ vẫn còn một ít.”
Dứt lời, bà có chút vô lực khoát tay: “Mẹ mệt rồi, đi nghỉ ngơi đây.”
Bà sống với con trai cả của mình, nhưng sống trong sân nhỏ bên cạnh, hai sân được nối liền với nhau.
Bình thường ăn cùng nhau, nhưng lúc ngủ thì người già thích yên tĩnh, ở ngay trong sân của bọn họ.
Chuyện này khiến Tảo Tảo biết rõ, ở nhà họ Đường, thì lời nói của bà Đường rất có trọng lượng.
Tính cách của Thôi Tú Vinh có phần yếu mềm nhưng rất tốt bụng.
Về phần những người khác, cô tạm thời vẫn chưa tiếp xúc với bọn họ, cho nên không rõ ràng lắm.
Bữa tối, Đường An và ba đứa con trai trở về.
Vừa vào cửa bọn họ đã phát hiện bầu không khí không đúng lắm.
“Mẹ đứa nhỏ à, sao thế này?”
Thôi Tú Vinh cúi đầu, dù chị đang nấu cơm nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
“Đừng khóc, em nói đi!”
Đường An giữ chặt tay vợ, nhỏ giọng trấn an.
Sau đó Thôi Tú Vinh vừa lau nước mắt, vừa kể lại chuyện buổi chiều cho chồng mình.
Ba người con trai cũng nghe thấy.
“Đều tại cô ta, Tần Quế Chi này thật sự không phải kẻ tốt này, đâu phải không cho cô ta tiền đâu, tại sao nhất định phải tới nhà náo loạn.”
Con trai thứ ba là Đường Hưng Lợi gào thét.
Con trai cả Đường Hưng Quốc và con trai thứ hai Đường Hưng Nghiệp ở bên cạnh vội vàng trừng mắt nhìn cậu ba một cái.
“Tú Vinh à, em đừng gấp gáp làm gì, để anh nghĩ cách là được, yên tâm đi, chắc chắn có đủ tiền cho con trai đi học.”
“Nhưng có một việc rất quan trọng, em phải giải quyết.”
Sau đó, Đường An nói với vợ mình tin tốt.
Huyện Hoa An có một nhà máy thủy tinh đóng cửa, mới mở chưa được hai năm đã không thể kinh doanh được nữa.
Đường An có quen biết với giám đốc của nhà máy này.
“Nhà máy đóng cửa, có rất nhiều chai thủy tinh, bát đĩa gì đó, ngày mai em cùng mấy đứa con trai còn có em dâu đi nhặt thứ có thể dùng được.”
“Nhặt nhiều cũng không sao, thật sự không được thì chia cho người trong thôn.”
Nghe đến đây, cuối cùng tâm trạng của Thôi Tú Vinh cũng tốt lên.
Trong nhà nhiều năm không có thêm bát đũa, chứ đừng nói đến đĩa, ngay cả bình dưa muối cũng không có.
“Được, sáng mai em và mấy đứa trẻ, cộng thêm em dâu sẽ đi tới đó thử xem.”