Làm thôn trưởng, Đường An phải có mặt tại hiện trường, cho nên chú ta cũng không biết mấy đứa con trai nhà mình rốt cuộc được phân công làm việc gì.
Tảo Tảo chạy đến từ đường trong thôn, Đường An đang chỉ huy mấy người đàn ông trung niên tu sửa mái nhà từ đường.
Từ đường có lịch sử gần 100 năm, mái nhà và bức tường hiện giờ rất mong manh.
Trong một trận bão tuyết, mái nhà của từ đường đã bị đè bẹp một hố lớn.
Ngay cả bức tường cũng sụp đổ.
Tảo Tảo chạy tới giữ chặt cánh tay Đường An, vừa thở hổn hển vừa nói.
“Bác ơi, không tốt, mấy anh đi tới núi Lạc Đà ở đầu thôn để chặt gỗ rồi!”
“Cái gì?”
Đường An nhìn thấy Tảo Tảo tới tìm mình, vốn còn có chút kinh ngạc.
Nghe thấy lời nói của Tảo Tảo, chú ta nhất thời không kịp phản ứng.
“Mấy anh chạy lên núi Lạc Đà ở đầu thôn để chặt gỗ rồi.”
Lúc này đây, Đường An rõ mồn một.
Nghĩ về sự nguy hiểm của núi Lạc Đà, khuôn mặt chú ta trở nên u ám.
“Sao mấy đứa nhỏ lại không hiểu chuyện như vậy! Đúng là càn quấy!”
Đường An sợ bọn nhỏ gặp chuyện không may, vì thế nhìn mấy người trung niên đang sửa sang từ đường kia, chú ta đi qua dặn dò mọi người vài câu, sau đó dẫn Tảo Tảo về nhà.
Tiếp theo, Đường An và chú hai, chú ba cùng nhau đi đến núi Lạc Đà để tìm người.
Chân trước ba đứa con trai mới đi, bà Đường đã bắt đầu mắng người.
“Trời ơi, mấy đứa nhỏ này ỷ vào còn trẻ nghịch ngợm, đúng là không nên chiều chuộng chúng nó, người trong thôn cũng thật là! Xấu xa làm sao.”
Bà Đường ngồi trên ghế trong nhà chính tức giận không thôi.
Tảo Tảo nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn bà Đường, cuối cùng đi qua an ủi bà lão.
“Bà ơi, bà yên tâm đi, các anh sẽ không sao đâu.”
“Sao mà không sao được chứ, lúc ông nội cháu còn sống đã cảnh cáo bà, nhất định không thể để bọn nhỏ tới núi Lạc Đà, chúng ta xung khắc với núi Lạc Đà đấy!”
Càng nói, trong lòng bà Đường càng lo lắng.
Cuối cùng căn bản không ngồi yên được.
“Không được, bà phải đi tìm người.”
Thấy vậy, Tảo Tảo vội vàng giữ chặt bà Đường.
“Bà ơi, bà đừng nóng vội, cho dù có nguy hiểm, bà đi cũng vô dụng thôi, nếu không như vậy, con đi ra ngoài xem, bà xem cần tìm ai, cháu giúp bà báo tin nhé.”
Còn chưa nói, bà Đường nghe Tảo Tảo nói như vậy, ngược lại bình tĩnh trong chốc lát.
“Được, vậy thì cháu đi tìm…”
Tảo Tảo dựa theo dặn dò của bà Đường, cô tìm năm sáu hộ gia đình có quan hệ tương đối tốt với Đường gia.
Hy vọng họ có thể giúp tìm người trên núi Lạc Đà.
Mấy người kia cũng không kéo dài, cả đám buộc mấy cây gậy, sau đó nhanh chóng lên núi.
Sau khi về nhà, Tảo Tảo và bà Đường ở trong đường chờ tin tức.
Thời gian dần dần trôi qua, cho đến hơn bốn giờ chiều, trời đã tối rồi mà cũng không có ai quay về cả.
Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên đến giúp nấu bữa tối.
Thấy mẹ chồng lo lắng cho mấy đứa con trai và cháu trai, cả hai vội vàng nhìn nhau.
Thật ra bọn họ cũng lo lắng, chủ yếu là lúc ông Đường còn sống đã cảnh cáo cả nhà bọn họ, không thể đi núi Lạc Đà.
Lần này thì hay rồi, không chỉ có con trẻ lên đó, mà ngay cả cha và mấy chú cũng đều đi hết.
Sau khi ăn tối xong, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên ngồi trong bếp lo lắng.
“Chị thấy không nên quan tâm tới sống chết của những thôn dân kia.”
Nếu như là bọn họ làm, thì đám người sẽ không biết ơn nhau.
Giải quyết được thì người ta cũng chỉ nói vài câu nịnh hót.
Làm không tốt, thì sẽ ở sau lưng xì xào bàn tán, nói bọn họ giúp vô ích.
Chuyện như thế trước đây đã xảy ra không ít rồi.