Bỗng nhiên, Khương Thừa Nghiệp từ trong ngực lấy ra một cái bình nước đưa cho Tảo Tảo.
“Trời lạnh, uống chút nước nóng.”
Nhìn thấy ấm đun nước, Tảo Tảo thực sự muốn uống hai ngụm.
Cô quả thật rất khát sau khi đi một chặng đường dài như vậy.
Nhưng ngại câu nói vừa rồi, quả thật không biết xấu hổ.
“Không cần, cảm ơn.”
Khương Thừa Nghiệp bị từ chối, hơn nữa còn là lần đầu tiên.
Trong ấn tượng của anh, dường như anh chưa từng bị ai từ chối cả.
Ngay cả quản gia đứng sau lưng anh cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Thật sự không cần?”
Khương Thừa Nghiệp hỏi lại một lần nữa, sợ là mình nghe nhầm.
“Không cần!”
Khương Thừa Nghiệp: ... Không phải ảo giác, anh thật sự bị người khác từ chối rồi.
Thú vị!
Nhìn bé con trước mặt có chút không được tự nhiên, Khương Thừa Nghiệp lần đầu tiên nảy sinh hứng thú.
Nếu như nói trong thư anh muốn nhận cô bé này làm đồ đệ của mình, việc đó đương nhiên mang theo mục đích.
Như vậy hiện tại, anh hoàn toàn là bị khơi dậy dục vọng thắng bại.
Trong những năm dài đằng đẵng trước đây, anh đã sống nhạt nhẽo, không có bất cứ thứ gì muốn làm.
Đúng kiểu được sao hay vậy.
Bây giờ cuối cùng đã có một việc kích thích rồi.
“Chúng ta đánh cược đi, nếu như trong vòng một giờ tôi có thể tìm được người nhà của em, thì em làm đồ đệ của tôi, được không?”
“Không được!”
Tảo Tảo trả lời rất kiên định.
“Không cần anh giúp thì tôi vẫn có thể tìm được bọn họ!”
Giọng điệu chém đinh chặt sắt này triệt để gợi lên lòng hiếu thắng của Khương Thừa Nghiệp.
“Được, nếu trong vòng một giờ, em có thể tìm được người nhà của em, thì tôi có thể đồng ý với em một điều kiện.”
Thấy dáng vẻ đáng ghét của đối phương, Tảo Tảo bất đắc dĩ lắc đầu.
Bên tai truyền đến tiếng kêu của mọi người, tính toán khoảng cách hẳn là không xa.
Thế là cô đứng dậy đi tìm người.
Khương Thừa Nghiệp đặc biệt tò mò cô bé tìm được người nhà như thế nào, thế là anh cũng đi theo phía sau.
Tảo Tảo căn cứ vào phương hướng âm thanh truyền đến, rất nhanh đã tìm được Đường An và Thôi Tú Vinh.
Thấy Tảo Tảo đến đây, Thôi Tú Vinh có chút đau lòng.
“Tuyết dày như vậy, cháu mặc ít nữa, cháu đến đây làm gì, ngoan nào, Tảo Tảo mau về đi.”
Tảo Tảo biết đối phương quan tâm mình, nhưng ban đêm ở Đông Bắc vô cùng rét lạnh, nếu tiếp tục chậm trễ thì mấy anh còn có chú hai, chú ba không chừng thật sự gặp phải nguy hiểm gì.
“Thím, cháu cũng muốn tìm mấy anh.”
Đường An thấy Tảo Tảo lôi kéo vợ mình, yêu cầu đi tìm người, chú ta vội vàng xen vào.
“Tảo Tảo ngoan, nghe lời bác, cháu mau trở về đi, trong núi rất nguy hiểm.”
Chú ta biết Tảo Tảo có lòng tốt, nhưng cô bé còn nhỏ như này.
“Bác, bác nghe cháu nói đi.”
Tảo Tảo kéo tay Đường An đi sang một bên, ý bảo đối phương ngồi xổm xuống.
Thấy vậy, Đường An ngồi xổm xuống.
Tảo Tảo giơ tay lên, nhỏ giọng ở bên tai đối phương thì thầm hồi lâu.
Cuối cùng, Đường An thật sự đồng ý, bởi vì hắn biết Tảo Tảo đã sống ở núi Lạc Đà rất nhiều năm, đối với địa hình nơi này bản thân cô bé rất quen thuộc.