• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tảo Tảo vung tay lên, trên màn hình di chuyển, lộ ra cửa phòng.

Ngoài cửa phòng vẫn là tiếng chim hót hoa thơm.

Chẳng qua trên màn hình có nhiều thêm lựa chọn, hiển thị tinh đấu mệnh bàn.

Tảo Tảo nhấn vào, tinh đấu mệnh bàn lập tức bay lên, cuối cùng rơi vào trên tay cô.

Nhìn tinh bàn màu trắng bạc trên tay, trong lòng cô cảm khái, thì ra đây mới là bộ mặt thật của đĩa tròn.

Lại nhìn chữ “Càn Khôn Bàn” khắc trên đó.

Cô đúng là người hữu duyên, bây giờ đã kích hoạt càn khôn bàn.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng ho khan, Tảo Tảo bị dọa vội vàng bước ra khỏi không gian.

Cô lập tức nghe thấy tiếng bà Đường mang giày dưới giường sưởi.

Cũng may cô còn nhỏ, dễ dàng ủn người trong chăn, cũng may bà không phát hiện vừa nãy cô không có ở đây.

Sau khi bà Đường đi rồi, Tảo Tảo vội vàng xốc chăn lên, hít mạnh hai hơi, lúc này mới đứng lên mặc quần áo.

Tuy rằng không biết càn khôn bàn dùng để làm gì, nhưng có thể có loại kỳ ngộ này chứng tỏ vận khí của cô tăng mạnh, căn bản không phải là hung sát ôn thần gì đó.

Sau khi gấp chăn trên giường sưởi, Tảo Tảo xuống giường chuẩn bị rửa mặt.

Mới đi vào phòng bếp, Tảo Tảo lại nghe thấy tiếng Bà Đường ho khan mãnh liệt.

“Bà ơi, bà nghỉ ngơi đi, cứ để đó cho con.”

“Sao cháu biết châm lửa chứ.”

“Cháu biết mà, trước kia ở trên núi thì cháu thường xuyên làm loại công việc này, rất thuần thục.”

Tảo Tảo cúi đầu, cầm lấy củi trong tay bà Đường, dựa theo các bước trong trí nhớ, rất nhanh lửa đã bốc lên.

Nhìn Tảo Tảo hiểu chuyện như vậy, bà Đường lại bắt đầu cảm thấy không đành lòng.

“Bà ơi, bà vào phòng chờ đi, đợi nước sôi thì cháu bưng vào cho bà.”

Đừng nhìn Tảo Tảo dáng người nhỏ nhắn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.

Đương nhiên cô cũng không muốn người khác nhìn ra sơ hở gì, cho nên chỉ làm chút chuyện mà đứa nhỏ tám chín tuổi có thể làm.

Ví dụ như hái rau, chẳng hạn như rửa rau, rửa chén.

Bữa sáng thì một già một trẻ ăn chống đói mà thôi, hai chén canh gạo, hai miếng bánh mì gạo, còn có một đĩa nước sốt mặn.

Chỉ thế song Tảo Tảo ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, hai bà cháu đang nói chuyện phiếm trong phòng thì nghe thấy tiếng la hét.

“Mẹ, mẹ ơi, không tốt, không hay rồi!”

Con dâu thứ ba Đỗ Quyên lớn tiếng chạy vào sân.

“Bà già này rất tốt, sao ta lại không tốt cho được, bà đây còn có thể sống mấy chục năm đây!”

Bà Đường mở to tam giác trừng mắt nhìn con dâu thứ ba.

Đỗ Quyên ngơ ngác sờ chóp mũi, sau đó nhớ tới mình có việc gấp.

“Mẹ, Tiểu Bảo lại bắt đầu khóc to, làm sao bây giờ?”

Nghe cháu trai nhỏ lại bắt đầu khóc to, bà Đường đứng ngồi không yên.

Sau khi mang giày, bà vội vàng chạy đến sân trước.

Thằng ba nhà họ Đường là Đường Minh đã kết hôn với Đỗ Quyên chín năm, tuy nhiên cả hai vẫn không có con.

Khó khăn lắm mới mang thai, kết quả sau khi đứa bé sinh ra, cách năm lần bảy lượt sinh bệnh, khóc lóc ầm ĩ.

Tình trạng này kéo dài ba năm.

Mắt thấy thân thể Tiểu Bảo càng ngày càng kém, người nhà họ Đường đều sốt ruột cả lên.

Nhưng phải làm gì? Bệnh viện cũng đã đến, xét nghiệm nên làm cũng đã làm, bác sĩ nói không có bệnh.

Cuối cùng không còn cách nào khác, bà Đường mời được bảo bối của bạn già đã qua đời, mỗi lần đều đến thì thầm bên tai cháu trai mình, song lúc đó mới coi như tốt hơn một chút.

Tảo Tảo hiển nhiên không biết tình huống trong đó, thấy bà Đường và Đỗ Quyên đều đi rồi, bản thân cô cũng chạy đi theo.

Đương nhiên không chưa quên lấy càn khôn bàn của cô.

Tiền viện, Tiểu Bảo đang nằm trên mặt đất la hét, hơn nữa tiện tay túm bụi đất liều mạng nhét vào miệng.

Đất vừa khô, lại còn bẩn.

Sau khi nhồi nhét một lúc, Tiểu Bảo bắt đầu nôn mửa.

Thấy tình huống này, mấy đứa con trai của Đường An đứng bên cạnh, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK