Bà không muốn thấy kết quả như vậy.
Đường An nghe mẹ nói thế, chú ta lập tức nhìn Tảo Tảo.
Tảo Tảo mở to đôi mắt hạnh trong suốt, nhìn Đường An, lại nhìn bà Đường.
Trong lòng cô khẽ bấm like cho bà Đường.
Bà Đường thật sự rất sắc sảo!
“Bác ơi, cháu nghĩ gạo này vẫn nên giữ để chúng ta ăn đi, hoặc là đổi lấy vật phẩm khác chúng ta có thể dùng được.”
Tuy rằng Tảo Tảo không hiểu rõ giá cả của thế giới này, nhưng có thể thấy được trình độ mức độ nâng niu hạt gạo của nhà họ Đường, e rằng gạo ở thế giới này có phần trân quý.
“Hả...” Đường An hiểu Tảo Tảo nói rất đúng, nhưng thật ra việc đó hơi khác với suy nghĩ trong lòng chú ta.
“Bác ơi, về sau Tảo Tảo ở nhà họ Đường cũng không thể ở không công, những thứ này coi như là khẩu phần ăn của Tảo Tảo đi.”
“Vả lại ông nội đưa sổ ghi chép của ông truyền cho cháu, đương nhiên cháu phải suy nghĩ cho mọi người rồi.”
Nghe được hai câu giải thích này, bà Đường vui mừng gật đầu.
Trong lòng cảm kích người bạn già, chính ông đã tìm cho nhà bọn họ một cô bé thông minh như vậy đến để báo ân.
“Được rồi, vậy gạo này để lại trong nhà đi.”
Thấy Đường An đồng ý để lại đống gạo đó, tất cả mọi người đều vui vẻ tý thì nhảy dựng cả lên.
Người nhà họ Đường thật sự sợ Đường An dùng đống gạo này ra chia cho những người khác trong thôn.
Thật ra trước đây việc này từng xảy ra rồi.
Nhưng không ai trong số họ dám nói lời nào phản đối nào cả.
Dù sao Đường An là thôn trưởng, hưởng thụ đặc quyền của thôn trưởng đồng thời cũng phải mưu cầu phúc lợi vì thôn dân.
Đương nhiên, chuyện Tảo Tảo tìm được anh em nhà họ Đường, rất nhanh đã trở nên nổi tiếng ở thôn Đồng Sơn.
Rất nhiều người nghị luận sau lưng, nói chẳng phải Tảo Tảo là ôn thần hay sao?
Sao đến nhà họ Đường lại biến thành bé may mắn, có thần tiên che chở thế?
Nếu như vậy, nghĩa là Tần Quế Chi đắc tội thần tiên, không có trái ngọt mà ăn, ngày tốt cũng sắp kết thúc rồi hay sao?
Những lời này được truyền đến tai Tần Quế Chi với phiên bản đầy đủ.
“Ngày tốt của bà đây sắp kết thúc á hả? Ngày tốt của bà đây vẫn còn sau này nữa!”
Tần Quế Chi dùng sức vỗ bàn, nếu không phải đứa nhỏ nhà mình còn đang bị bệnh, thì cô ta nhất định ra ngoài tìm những người đó lý luận một phen.
Mã Đại Lâm thấy vợ tức giận như vậy, chính anh tcũng không dám mở miệng.
Mãi cho đến khi đối phương bớt giận, anh ta mới nói một câu.
“Mẹ nó à, chúng ta vẫn nên đưa con trai đến bệnh viện huyện thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là biện pháp hay đâu.”
“Em thấy nhiệt độ cơ thể của con trai cứ lúc lên lúc xuống đúnng không, nếu con trai bị co giật thì sao?”
Mã Đại Lâm chỉ có một cậu con trai này thôi, anh ta vô cùng yêu thương.
Nhưng Tần Quế Chi lại trừng mắt nhìn đối phương một cái.
“Đi bệnh viện hết ba mươi đồng, anh có biết không hả, ba mươi đồng này đủ cho con trai anh cưới vợ rồi.”
“Còn nữa, không phải anh tin tưởng vị bác sĩ chân đất kia sao, trước kia bệnh của chúng ta chẳng phải do hắn ta chữa, có cái gì mà không tốt chứ?”
Bên thôn cách vách có một vị bác sĩ chân đất, y thuật không biết có được hay không, nhưng nhiều năm như vậy, bất kể là thôn dân có đau đầu hay sao thì đều đến chỗ hắn ta xem.