Tảo Tảo thấy Đường An muốn đi tìm người, cô mím môi không nói gì.
Tiếng gầm chấn động vừa rồi quả thật rất chân thật.
Quái thú không thể vào hang động, ít nhất hai anh và hai chú đã được an toàn.
“Được.”
Đường An vừa dứt lời, mọi người đi vào sâu trong hang động.
Chỉ là vừa mới đi ngang qua cửa đá sâu trong động, chóp mũi Tảo Tảo lập tức ngửi thấy một mùi máu tươi.
Ngửi kỹ thì mùi này có chút thơm ngọt, nhưng lần đầu tiên ngửi thấy tuyệt đối mùi tanh.
Chẳng lẽ quái thú vừa mới ở cửa động kia đã bị người ta giải quyết?
Nghĩ đến đây, Tảo Tảo lập tức quay đầu lại nhìn về phía Khương Thừa Nghiệp, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông râu ria kia không có ở đây.
“Bé con, em nhìn tôi làm gì?” Khương Thừa Nghiệp mỉm cười có chút càn rỡ.
Tảo Tảo thấy dáng vẻ ngứa đòn của đối phương, nhịn không được liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Thôi, coi như thiếu tên yêu nghiệt này một món nợ đi.
Dù sao cũng là người của đối phương giải quyết quái thú, bằng không mấy người bọn họ có thể còn chưa đủ nhét răng của con quái thú đó.
Ý thức được mình nhỏ bé, Tảo Tảo có chút uể oải đi theo Đường An vào trong hang động
Mà Khương Thừa Nghiệp cũng bảo quản gia ở lại tại chỗ chờ người đàn ông có râu kia.
Hang động hơi sâu, cũng may không lạnh.
Đường An vừa đi, vừa gọi.
Còn không nói, hiệu quả truyền âm trong hang động rất tốt.
Chỉ vài phút đã nghe thấy tiếng trả lời từ trong hang động.
“Ôi, thật sự là con trai rồi.”
Nghe được tiếng con trai mình đáp lại, Thôi Tú Vinh kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nước mắt chị ấy nhanh chóng giăng kín hốc mắt.
“May quá, bọn nhỏ không gặp nguy hiểm gì, sắp dọa chết tôi rồi.”
Nghe được vợ cảm khái, trong lòng Đường An cũng không có tư vị.
Bởi vì biết được có người cứu viện, mọi người vẫn trốn trong sơn động đều ầm ầm đi ra ngoài sơn động.
Đường Hưng Nghiệp phấn khích nhìn chú hai và chú ba mình.
“Chú hai, chú ba, có người đến đón chúng ta.”
“Đúng vậy, chú còn tưởng rằng chúng ta phải ở lại đây hồi lâu.”
Chú hai và chú ba không khỏi cảm khái.
Khoảng mười phút sau, hai nhóm cuối cùng cũng gặp nhau.
Thôi Tú Vinh tiến lên nhìn thằng hai với thằng ba nhà mình, chị ấy nhịn không được giơ nắm đấm khẽ đánh mấy cái.
“Các con muốn làm gì đấy? Muốn dọa mẹ sợ hả?”
Thôi Tú Vinh vừa khóc, vừa mắng.
Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi chỉ có thể nhịn.
“Được rồi, bọn nhỏ ở đây cả ngày đi, vừa đói vừa mệt.”
Nghe Đường An nói, Thôi Tú Vinh lúc này mới lau nước mắt, thuận tiện kéo mấy đứa đến trước mặt mình.
“Lần này các con phải cảm ơn em Tảo Tảo, nếu không phải bởi vì có em gái, thì chúng ta không thể nhanh như vậy đã tìm được mấy người.”
Nghe vậy, Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi sợ ngây người.
“Mẹ, mẹ nói thật sao?”
“Còn có thể giả hả? Tảo Tảo thật sự rất lợi hại, vì cứu các con mà một đường chịu rất nhiều khổ sở.”
Nghe mẹ nói nói, cậu hai Đường Hưng Nghiệp đi tới trước mặt Tảo Tảo, thuận tay ôm người vào trong ngực.
“Tảo Tảo, cảm ơn em, sau này có khó khăn gì thì chứ tìm anh hai nhé! Cái mạng này của anh hai đều do em cứu.”
“Đúng đúng, có khó khăn đừng quên tìm anh ba, anh ba vẫn luôn ở đây.”
Đường An giáo dục con mình rất tốt.
Ít nhất là bọn trẻ đều biết cảm ơn.