• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên thư! Thật sự là thiên thư!

Kiếp trước dù sao cô cũng là một bá chủ đại học, nhưng nhìn nội dung trong sổ ghi chép, cô hoàn toàn không hiểu tý nào cả.

Lúc này rốt cục cũng hiểu được vì sao ông Đường bảo cô nhận tên yêu nghiệt Khương Thừa Nghiệp kia làm sư phụ.

Có sư phụ dạy, làm ít công nhiều.

Nhìn chằm chằm quyển sổ trước mặt, Tảo Tảo buồn bực đến cực điểm.

Ngược lại Đường Hưng Quốc ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ của Tảo Tảo, cậu ta không khỏi bật cười.

“Tảo Tảo, có phải học tập rất khô khan hay không, có muốn em hai và em ba dắt em ra ngoài đi dạo, hay là chơi đùa không thế?”

Trong mắt bọn họ, Tảo Tảo là một đứa nhỏ tám tuổi, ngây thơ hồn nhiên.

“Anh ơi, không cần đâu, Tảo Tảo rất thích học tập.”

Bỗng nhiên, anh ba Đường Hưng Lợi tiến lại gần.

“Tảo Tảo, em gọi bọn anh là anh trai, vậy tại sao gọi cha anh là bác, mẹ anh là thím vậy?”

“Chẳng nhẽ em không nên gọi là cha mẹ sao?”

Nghe thấy vậy, Tảo Tảo bỗng dưng người.

Những người khác cũng thầm giật mình.

Anh cả Đường Hưng Quốc thấy phản ứng của Tảo Tảo, cậu ta vội vàng dùng cái chân không sưng kia đạp cho thằng em thứ ba của mình một phát.

Anh hai Đường Hưng Nghiệp cũng trừng mắt nhìn em ba mình.

Đường Hưng Lợi thấy mình nói sai, cậu bé khẽ ngượng ngùng gãi đầu.

“Không sao cả, không gọi cũng không sao đâu, có một số việc cần quá trình, đúng không nào?”

Lúc này, Thôi Tú Vinh vừa khéo đi vào phòng, chị ấy cũng nghe thấy lời con trai thứ ba nói.

Chị sợ Tảo Tảo xấu hổ, thế nên vội vàng đi qua.

“Tảo Tảo ngoan, không sao đâu, đừng nghe anh ba cháu nói lung tung, cháu muốn gọi như thế nào cũng được.”

Tảo Tảo thấy Thôi Tú Vinh không làm khó mình, trong lòng cô vô cùng cảm kích.

Kỳ thật cô gọi là gì cũng không sao cả, kiếp trước cha mẹ chết sớm, không có ai thật sự quan tâm cô.

Chỉ có điều, cô sợ thay đổi cách gọi sẽ khiến người nhà họ Đường thấy phản cảm, cho nên mới luôn gọi xa lạ như thế.

“Thím, không phải, cháu...”

“Có điều cũng đúng là nhà chúng ta nghĩ không chu đáo, bà nói muốn chọn một ngày lành tháng tốt, nói cho tất cả mọi người trong thôn biết, nhà họ Đường chúng ta sẽ nhận nuôi cháu.”

“Khi đó cháu bắt đầu gọi cũng không muộn. “

Gần đây trong thôn xảy ra tai ương, bà Đường cũng không tiện tuyên bố việc này ở thời điểm mấu chốt, cho nên dự định kéo dài một khoảng thời gian.

“Vâng, vậy thì nghe lời bà.”

Thấy Tảo Tảo không xa lánh, trong lòng Thôi Tú Vinh càng thêm vui vẻ, cuối cùng chị ấy cũng có áo bông nhỏ rồi.

Nghĩ đến trong nhà bây giờ không thiếu lương thực, trong tay còn có chút tiền dư, đợi đến khi tết làm hai bộ quần áo mới cho Tảo Tảo vậy.

Mấy người đang tán gẫu vui vẻ, thì bỗng dưng Đỗ Quyên vội vào trong nhà.

Chị ta thở hổn hển.

“Không tốt, từ đường trong thôn chúng ta sụp rồi!”

Từ sau khi trong thôn xảy ra nạn sâu rầy, ngay sau đó là bão tuyết, hiện tại ngay cả từ đường trong thôn cũng sụp đổ.

Đừng nói Thôi Tú Vinh, ngay cả bà Đường đang nghỉ ngơi ở sân cách vách cũng ngồi không yên.

“Sao từ đường có thể sụp được, từ đường của từ đường mà thôn Đồng Sơn đã lưu giữ được trăm năm! Tất cả phụ thuộc vào nó để ban phước cho tất cả mọi người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK