• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giúp người nhà họ Đường trải qua một cuộc sống tốt đẹp vì đối xử tốt với cô.

“Không được, Tảo Tảo không có năng lực đó, huống hồ tôi mới tám tuổi, qua năm cũng chỉ mới chín tuổi, tôi rất ngốc.”

Từ chối rất dứt khoát, không hề lưu luyến chút nào.

Khương Thừa Nghiệp cúi đầu nhìn Đường Tảo Tảo hồi lâu, cuối cùng lại bị tức giận nở nụ cười.

Anh cảm thấy mình bị bệnh thật rồi.

Có vài người không nắm được cơ hội đưa tới cửa, vậy thì mặc kệ đối phương đi.

Về phần sau này có thể sống tốt cả đời mình hay không, việc đó liên quan gì tới anh chứ?

Sao tử vi xuất hiện thì sao!

Mạng của anh còn có mạng của cha mẹ anh, hoàn toàn không chỉ riêng sao tử vi mới có thể cứu!

“Được, em yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa tiền và lương thực tới đây.”

Dứt lời, Khương Thừa Nghiệp tức giận rời đi.

Nhìn bóng lưng của đối phương, Tảo Tảo cảm thấy người này có phần kỳ lạ.

Có gì mà phải tức giận chứ!

Có điều mặc dù tên yêu nghiệt này mồm mép tép nhảy, nhưng làm người vẫn rất giữ lời hứa.

Hôm sau, Tảo Tảo nhìn thấy lương thực đặt ở nhà chính, còn có tiền đặt trên bàn, bản thân cô kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Mà những người khác của nhà họ Đường khi nhìn thấy nhiều lương thực và tiền như vậy, ngoại trừ kích động ra còn có chút sợ hãi.

“Tảo Tảo, đây là các cược của cháu… với Khương tiên sinh sao?”

Đường An nhìn lương thực chất đầy đất, cảm thấy cứ thế nhận lấy lương thực của người ta thoạt nhìn có chút không chính cống.

“Bác ơi, chúng cháu cá cược rõ ràng thua phải trả giá.”

“Cháu thua thì làm đồ đệ của anh ta, anh ta thua thì sẽ cho cháu tiền vào lương thực.”

Giải thích rõ ràng mọi chuyện, tất cả mọi người đều hiểu được.

Bao gồm cả bà Đường ngồi ở đầu trên.

Lúc này, quản gia đứng ở cửa thấy mọi người đã bàn bạc xong mọi chuyện, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.

“Đây là những thứ mà cậu chủ nhà tôi đưa tới, đã thua thì phải chịu, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Lão quản gia rất lễ phép, hơn nữa rất chừng mực, cũng không nói đến chuyện gì khác.

Sau khi gửi tiền và lương thực, ông ta nhanh chóng rời đi.

Thấy người đi rồi, Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi đi tới trước mặt lương thực, ngồi xổm xuống mở túi ra, cả hai bỗng nhiên giật mình.

“Cha, mẹ, bà nội, tất cả đều là gạo đó!”

Năm tám năm, đừng nói là gạo, ngay cả mì gạo có thể ăn no đã là chuyện rất xa xỉ rồi.

Nhưng bây giờ, trước mắt có ít nhất năm túi gạo cỡ năm mươi cân, trong túi tất cả đều đựng gạo.

Thế này sao không khiến người ta kích động cơ chứ?

“Thật sao, con chưa từng thấy nhiều gạo như vậy! Ngửi mùi hình như đều rất thơm.”

Cậu hai Đường Hưng Nghiệp vốc một nắm gạo, đặt ở trước mũi, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con trai nhà mình, Đường An đi lên đạp cho cậu ta một cước.

Song Đường An vẫn nói đến việc mấu chốt.

“Mẹ, những túi gạo này chúng ta xử lý như thế nào đây?”

Hơn hai trăm cân gạo đó!

Chỉ nghĩ đến con số này thôi, Đường An đều cảm thấy lòng run rẩy.

“Thằng cả à, gạo này là Tảo Tảo thắng cược được, chúng ta đều không có quyền xử lý đống gạo này.”

Đừng nhìn bà Đường đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tâm tư của bà rất rõ ràng, bà rất hiểu con trai mình.

Nhiều gạo như vậy bày ra trước mắt, nếu để cho thằng cả xử lý, thì e rằng một giây sau nó sẽ chia cho thôn dân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK