• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khe núi cao chừng mười hai ba mét, dưới khe có một con đường núi.”

“Đường núi được bao phủ bởi tuyết, nhưng có dấu chân trên đó.”

Giải thích rõ ràng như thế làm cho mọi người hiểu được, người của nhà họ Đường có lẽ thật sự rơi vào khe núi.

“Thật sao, bọn họ thật sự ở dưới đó sao?”

Thôi Tú Vinh lo lắng cho trẻ con nhà mình, vừa nghe thấy thế chị ấy đã kích động muốn lập tức xuống tìm người.

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đứng sau lưng Khương Thừa Nghiệp.

“Nếu đã có tin tức, vậy mấy người chúng ta đi tìm người, còn những người khác ở lại phía trên tiếp ứng.”

Đường An sắp xếp kỹ càng, chú ta không hy vọng vợ, các em dâu còn Tảo Tảo đi xuống.

Nhưng một câu nói của Khương Thừa Nghiệp lại khiến Đường An buồn bực.

“Tảo Tảo nhất định phải đi xuống, nếu không sẽ không tìm được người mà chú muốn tìm.”

Tuy rằng không rõ vì sao Khương Thừa Nghiệp lại khẳng định như vậy, nhưng rõ ràng chính Tảo Tảo tìm được manh mối của con và em trai mình.

Thế là Đường An đành nhìn về phía Tảo Tảo.

“Bác ơi, để cháu đi nữa, cháu cũng muốn đi tìm các anh, còn có chú hai, chú ba, bác yên tâm, cháu sẽ không sao đâu.”

Nhìn Tảo Tảo dũng cảm như vậy, Đường An bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là bất tài.

“Không được, cháu vẫn nên ở lại phía trên! Cháu còn quá nhỏ, nhỡ đâu dưới đó thật sự có nguy hiểm thì sao.”

Chưa kể, Đường An yêu thương Tảo Tảo là thật lòng.

Mà Tảo Tảo cũng muốn dùng hành động thực tế nói cho người nhà họ Đường biết, cô thật lòng muốn ở lại với bọn họ.

“Bác ơi, bác mang theo cháu đi.”

Dứt lời, cô không đợi đối phương phản ứng, lập tức nhìn về phía người đàn ông trung niên có râu kia.

Khương Thừa Nghiệp nháy mắt hiểu được tâm tư của cô bé.

Nghĩ muốn chọc thủng, nhưng ngẫm lại dáng vẻ vừa rồi cô bé bị mấy thôn dân hạ thấp, thế là anh lại phá lệ giơ cằm lên với người kia.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, người đàn ông trung niên ôm lấy Tảo Tảo, trực tiếp nhảy xuống khe núi.

Tuy nhiên độ cao tận hơn mười mét, gió bắc bên tai gào thét lướt qua.

Tảo Tảo ôm chặt lấy người đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được màng nhĩ bởi vì nguyên nhân áp lực mà có chút đau đớn.

Vài giây sau, người đàn ông có râu nói một câu.

“Đến rồi.”

Sau đó ông ta lấy đèn pin từ trên người ra.

Có ánh sáng của đèn pin, Tảo Tảo cũng thấy rõ môi trường xung quanh.

“Nhìn thấy chưa, khoảng cách năm mét đằng trước có một con đường nhỏ, trên đó có rất nhiều dấu chân.”

Gió trong khe núi không lớn, vì vậy dấu chân vẫn còn nguyên vẹn.

Tùy thuộc vào chiều dài, kích thước, Tảo Tảo đoán rằng ít nhất có bốn hoặc năm người.

“Ấy, đằng sau này là dấu chân gì thế?”

“Chắc là dấu chân của một loại động vật nào đó.”

Nghe nói như vậy, Tảo Tảo bỗng nhiên hiểu được, vì sao mấy anh và hai chú đều không thể đi ra.

Phải chăng bọn họ bị quái thú chặn ở đây, thế nên không dám ra ngoài hay không?

Cô đã từng ở trong khe núi, nghe nói nơi đây có quái thú không biết tên, đạo cô cũng thường xuyên nhắc nhở cô.

Chỉ là những thứ này cô chưa từng trải qua, mà phải là cô bé đã chết tên Tảo Tảo kia trải qua.

Có lẽ biết làm thủ ấn, tay có sức mạnh, tất cả đều là những thứ mà cô bé tên Tảo Tảo kia biết được.

Ngay lúc Tảo Tảo ngẩn người, Đường An, Thôi Tú Vinh cùng mấy thôn dân đều đi xuống.

Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên không xuống theo, họ ở phía trên để tiếp ứng.

“Bác ơi, mọi người mau tới xem, nơi này có dấu chân, hơn nữa còn rất hoàn chỉnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK