• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, tôi cho cô, cô ôm đứa bé đi khám bệnh đi.”

Thấy thôn trưởng bảo vệ khắc tinh ôn thần, trong lòng Tần Quế Chi nghĩ ra một kế.

“Vậy tôi cám ơn thôn trưởng, nhưng ngộ nhỡ đứa nhỏ nhà tôi bởi vì sốt mà để lại di chứng gì, thôn trưởng định bồi thường cho chúng tôi thế nào?”

Đường An không lường trước Tần Quế Chi được một tấc tiến một thước, nhưng vừa nghĩ đến cha đã mất tích nhiều năm kia, trái tim anh ta rối tung lên.

“Cho cô thêm năm mươi cân gạo, như thế được rồi đúng không!”

Tần Quế Chi nghe xong, ánh mắt sáng ngời.

“Được, nếu thôn trưởng hào phóng như vậy, tôi đây cũng sẽ không dây dưa!”

Tần Quế Chi ôm đứa nhỏ từ trong ngực chồng mình, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tảo Tảo một cái.

“Sau này tốt nhất mày nên tránh xa con trai tao ra, nếu không để tao nhìn thấy mày một lần thì đánh mày một lần.”

Đường Tảo Tảo bị dọa đến mức vội vàng dựa vào bên cạnh Đường An.

Đường An trực tiếp khom lưng ôm Tảo Tảo vào trong ngực, sau đó giơ tay về phía dân làng.

“Mấy người rất nhàn rỗi có phải không, trở về hết đi, xem náo nhiệt làm gì hả!”

Mà dân làng biết Đường An bồi thường cho Tần Quế Chi cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Một số người nghĩ rằng thôn trưởng đang khoe tài.

Một số người nghĩ rằng thôn trưởng không nên bao che cho thần ôn.

Có người lại suy đoán thôn trưởng lấy gạo của dân chúng thôn Đồng Sơn đưa cho Tần Quế Chi sao?

Lúc này, ở nhà họ Đường.

Bà Đường ngồi trên ghế, dùng sức vỗ bàn, mắt tam giác trừng lên, nhìn con dâu con trai đứng bên cạnh gào thét.

“Rốt cuộc thằng cả định làm gì thế hả! Sao lại hồ đồ như vậy chứ! Tần Quế Chi là ai hả, đó là đồ chuyên gây chuyện ở thôn Đồng Sơn.”

Chuyện dính líu tới cô ta sẽ còn tốt sao?

Vợ của Đường An là Thôi Tú Vinh thì đứng bên cạnh, không dám lên tiếng, mẹ chồng đang tức giận, đến cả chị ấy cũng không dám chọc.

Bỗng nhiên, con trai út của Đường An chạy vào từ bên ngoài, vừa thở dốc vừa hô.

“Bà ơi, bà ơi, cha ôm về một em gái!”

Vừa nghe thấy thế, bà Đường “xoạt” từ trên ghế đứng lên, quát một câu: “Tạo phản rồi!”

Sau đó bà ấy vội vàng chạy ra ngoài.

Đã bao tuổi rồi hả? Còn dám ôm đứa nhỏ về nhà? Có để người ta sống hay không cơ chứ!

Bà Đường trong lòng nghẹn một hơi chạy đến trong viện, vừa định mắng to vài câu, chỉ thấy con trai cả ôm một bé gái đi vào cửa viện.

Bé con có khuôn mặt đen sì, mặc quần áo rách rưới ướt đẫm.

Tóc xơ xác khô héo, chỉ có đôi mắt trong suốt sáng ngời, tinh khiết mà lại ngây thơ.

Bà Đường vốn còn tức giận, giờ phút này nhìn thấy đôi mắt lém lỉnh kia, trong nháy mắt nhớ tới bạn già đã qua đời.

Bạn già là một người nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn gần đó.

Trước khi mất tích, bạn giaf từng nói với bà rằng, nếu như tương lai vào một ngày nào đó, trong nhà có một bé gái ngây thơ tinh khiết, thì cứ để con bé ở lại, bồi dưỡng tình cảm.

Đây là gia đình đến báo ân.

Nhà họ Đường cũng nhất định sẽ bởi vì sự xuất hiện của người đó mà thăng quan tiến chức vùn vụt.

Bạn già mất tích mười mấy năm, nhiều năm như vậy cho tới tận bây giờ bà Đường chưa từng thấy ai có ánh mắt trong suốt.

Bà ấy đã sớm lãng quên chuyện này rồi.

Mãi đến tận lúc này, bà Đường vừa đánh giá bé con kia, vừa đến gần con trai cả Đường An nhà mình.

Tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn để con trai vào phòng, thuận tiện liếc nhìn thôn dân ngồi xổm ở cửa nhà mình xem hóng hớt.

Đừng nhìn bà Đường nhỏ bé, nhưng nhà họ Đường xuất hiện mấy thôn trưởng, quả thật vẫn có khí thế vô cùng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, thôn dân ở cửa đều vội vàng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK