• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường An nghe hết câu mọi người nói, trong lòng không hề dao động.

Bởi vì chú ta tin tưởng Tảo Tảo, càng tin tưởng cha chú ta.

Bỗng nhiên Tảo Tảo xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mọi người đứng cách đó không xa.

“Bác ơi, cháu tìm được các anh rồi!”

Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Khương Thừa Nghiệp vẫn đi theo phía sau không xa, còn có vị ông già và người đàn ông người đàn ông trung niên có râu bên cạnh anh.

“Thật sự, ở đâu vậy?”

Đường An và Thôi Tú Vinh lập tức tiến lên, không đợi hai người đi đến bên cạnh Tảo Tảo, Tảo Tảo lập tức giơ tay lên.

“Không thể đi nữa, phía dưới hẳn là khe núi, cháu cảm thấy mấy anh và chú hai có lẽ đã rơi xuống đó.”

Lúc này, nghe được phán đoán của cô bé, mấy người dân phía sau không khỏi mỉm cười.

“Thôi đi, tuy rằng núi Lạc Đà có rất nhiều nguy hiểm, nhưng từ nhỏ chú đã chơi đùa ở trong núi Lạc Đà, sao chú lại không biết phụ cận này còn có khe núi chứ?”

“Đúng vậy! Trước đây chúng ta tới đây đặt cạm bẫy, hoàn toàn không phát hiện có khe núi gì cả!”

Nghe hai người kia nhạo báng, Tảo Tảo không hề phản bác lại câu nào, song khóe môi cô khẽ dấy lên nụ cười lạnh lẽo.

Chơi trên núi Lạc Đà? Có chơi nhiều như cô không hả?

Cô lớn lên trên núi Lạc Đà! Cả ngày lui tới núi Lạc Đà với đạo cô, còn ở suốt trong khe núi!

“Bác ơi, chúng ta cần xuống xem thử đi.”

Kết quả còn không đợi cô nói xong, mấy thôn dân kia lại lên tiếng.

“Không được, buổi tối mà xuống khe núi nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Làm sao, mạng của chúng tôi thì không phải mạng hả?”

Nói thật, Tảo Tảo thực sự cảm thấy vô cùng ồn ào.

Nhưng cô phải mạnh mẽ, vì vậy kiên nhẫn tiếp tục giải thích.

Chỉ là thôn dân căn bản không chịu nhường, cuối cùng còn nói Đường An lại nghe Tảo Tảo bịa đặt lung tung, bọn họ sẽ không hỗ trợ tìm người.

“Mấy người chúng tôi cũng là tới hỗ trợ không trả lương, từ ban ngày tìm kiếm đến tận ban đêm, vừa đói vừa mệt, ai nguyện ý gặp nguy hiểm?”

Nghe thấy vậy, Đường An tiến thoái lưỡng nan.

Nhiều người lực lớn, thêm nhiều người thì bọn nhỏ sẽ có thêm một phần hy vọng.

Nhưng bây giờ bảo chú ta trả lời kiểu gì đây?

Đúng lúc này, Khương Thừa Nghiệp quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên có râu kia.

Người kia lập tức đi tới, ông ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp nhảy xuống sơn cốc.

Tảo Tảo lập tức mở to hai mắt.

“Mẹ kiếp, tình huống phía dưới còn không rõ ràng lắm, thế mà tên này lại nhảy xuống như vậy, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”

“Yên tâm đi, năng lực của ông ta không chỉ thế thôi đâu.”

Tuy rằng có Khương Thừa Nghiệp đảm bảo chắc chắn, nhưng Tảo Tảo vẫn vô cùng lo lắng.

Vì vậy cô cũng trở nên nóng nảy theo.

Khi nhìn thấy dân làng phía sau, cô không nhịn được nói vài câu.

“Hiện tại thì tốt rồi, có người đi xuống, mọi người cũng không cần phải xuống dò đường, sẽ không xảy ra nguy hiểm đâu.”

“Nếu mọi người vẫn còn muốn tìm thì ở lại, không muốn tìm thì cứ đi về đi.”

Nghe vậy, một số dân làng hơi tức giận.

Nhưng nếu đã đáp ứng người ta vậy phải tìm được người mới rời đi, đương nhiên không thể đi trước được.

Đối với việc này, Tảo Tảo không quan tâm cho lắm.

Gần nửa giờ sau, người đàn ông trung niên có râu cuối cùng đã trèo lên.

Hơn nữa ông ta còn mang theo tin tức phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK