Lúc này đây, Tần Quế Chi thấy trạm y tế trong thôn mình không nhận đứa nhỏ, nhất định phải đến bệnh viện huyện.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô ta lập tức đi tìm vị bác sĩ chân đất ở thôn cách vách.
Người kia trực tiếp kê đơn, nói cho con trẻ uống vài ngày là được.
Tất cả tiền thuốc thang tổng cộng chỉ tốn ba đồng.
Còn lại hai mươi bảy đồng, Tần Quế Chi đã sớm giấu đi rồi.
“Nhưng mà...”
Mã Đại Lâm còn muốn tiếp tục nói vài câu, bất đắc dĩ anh ta không được lanh lợi, cứ mãi không nói được câu nào.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể lấy khăn trên đầu con trai, đặt trong nước lạnh, sau đó đắp lại lên trán, ý đồ hạ nhiệt cơ thể.
Phía bên kia, sau khi nhà họ Đường lấy được nhiều gạo và tiền như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng mọi người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Vụ thu hoạch năm nay không tốt, mọi người đều lo lắng làm sao để vượt qua mùa đông giá buốt.
Bây giờ thì tốt rồi, thực phẩm đã có, tiền cũng vậy.
Có điều tất cả số tiền đều bị bà Đường cất đi.
Hơn nữa còn nói cho mọi người biết, số tiền này chỉ để lại cho Tảo Tảo.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến, bọn họ nghĩ rằng gạo quý hơn tiền bạc rất nhiều.
Chỉ là, nhà họ Đường như thế, song những thôn dân khác trong thôn vẫn bị bão tuyết phá hủy.
Bây giờ Đường An hoàn toàn không dám để mấy đứa con trai ra ngoài giúp dân làng, cho nên chú ta để mấy đứa nhỏ ở nhà học tập, đọc sách.
Tảo Tảo cũng theo mấy anh trai cùng nhau đọc sách, viết chữ.
Trong ba người anh em, thì học vấn tốt nhất là anh cả Đường Hưng Quốc.
Cho nên nhiệm vụ dạy Tảo Tảo bỗng chốc rơi vào trên người cậu ta.
“Anh ơi, lúc nào thì chân của anh mới khỏi được thế?”
Chân của Đường Hưng Quốc bị trật khớp, sau khi bị Tảo Tảo nắn khớp thì đã có thể đi lại bình thường, chỉ cậu ta không thể chạy nhảy.
Tuy nhiên không biết vì sao, mà mấy ngày gần đây, mắt cá chân của Đường Hưng Quốc lại bắt đầu sưng lên.
Tảo Tảo sờ nắn xương cốt của đối phương, không có thương tích, càng không bị trật khớp, nhưng vấn đề là vết sưng không giải thích được.
Cô cảm thấy hình như cậu ta bị phù nề rồi.
Tảo Tảo cảm thấy loại bệnh này nên đi khám bác sĩ, nhưng tính tình của Đường Hưng Quốc vô cùng quật cường, sống chết không được.
Cuối cùng bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể dùng rượu thuốc xoa bóp.
Tối hôm đó, chưa đầy tám giờ, Tảo Tảo đã đi ngủ.
Trong giấc ngủ, cô lại mơ thấy ông Đường.
“Ông ơi, ông đâu thể cứ rảnh rỗi là vào trong giấc mộng của cháu, cháu còn nhỏ thế này, vẫn phải phát triển cơthể.”
Ông Đường thấy cô bé mở to hai mắt to trong suốt nhìn mình, bỗng dưng ông cảm thấy quả thật có chút quá đáng.
Xuất hiện thường xuyên như này trong giấc mơ của người khác sẽ có tác động rất lớn.
“Lần cuối cùng ông vào giấc mộng của cháu, được không? Ông cố gắng nói với cháu tất cả mọi thứ trong ngày hôm nay.”
Ông Đường cũng muốn đi đầu thai, bất đắc dĩ rất nhiều chuyện vẫn chưa nói rõ ràng, ông ở nhà họ Đường du đãng nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn mới gặp được Đường Tảo Tảo, trong lòng thật sự rất vui vẻ.
“Được rồi, ông yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc nhà họ Đường, hơn nữa cung phụng ông nữa.”
Nghe thấy những lời này, ông Đường vô cùng an tâm.