Năm Tảo Tảo được sinh ra, một số ngôi làng xung quanh xảy ra cháy rừng, rất nhiều người đã chết.
Về sau có người tìm thầy bói một quẻ, thế là bói ra cô có mệnh hung sát ôn thần.
Vì vậy, Đường Tảo Tảo bị ném vào núi Lạc Đà.
Đạo cô sống trên núi lạc đà thấy cô còn là một đứa bé nhỏ, vậy nên đã nhận nuôi cô.
Lấy cho cô cái tên là Tảo Tảo, hy vọng cô sớm thoát khỏi biển lửa cay đắng.
Mấy năm nay, có đạo cô hàng năm làm việc đúng giờ, mấy thôn xung quanh coi như thái bình.
Nhưng ba tháng trước, đạo cô bị bệnh nặng rồi chết đi.
Tuy nhiên lại rất tà môn, sau khi đạo cô chết đi, thôn xung quanh bắt đầu không yên ổn.
Trước khi thu hoạch mùa thu năm nay nghênh đón nạn sâu rầy.
Dân làng thấy vậy bắt đầu tìm kiếm ôn thần Tảo Tảo , muốn ném cô đi xa hơn, tránh tai họa cho dân chúng.
Tảo Tảo để tránh dân làng đành phải ở trên núi lấy quả dại, rau dại sống qua ngày.
Nhưng hôm nay vì thời tiết quá lạnh, cô không tìm thấy thức ăn nên quyết định xuống núi.
Không ngờ lại gặp được cậu bé lén lút chạy đi chơi.
Cậu bé sợ hãi chạy về phía lòng sông khi thấy cô mặc quần áo như một người rừng.
Băng ở giữa sông vẫn chưa đóng băng hoàn toàn, kết quả là cậu bé đó rơi xuống sông.
Tảo Tảo tâm tính thiện lương, thấy cậu bé rơi xuống sông lập tức lao tới cứu người.
Kết quả là người đã được cứu, còn cô cũng mất mạng.
Đường Tảo Tảo xuyên không thay thế cô bé.
Nghĩ đến đây, Tảo Tảo mạnh mẽ đứng lên từ trên mặt đất, cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân xông tới trong đám người.
Vừa vặn đụng phải vào một người, cái bọc trong ngực cũng rơi trên mặt đất.
Đường An đỡ lấy cô bé sắp ngã xuống kia, thuận tay nhặt cái bọc bên cạnh.
Sau đó anh ta thấy một lá thư rơi ra khỏi cái bọc đó.
Trên đó rõ ràng viết tên của cha mình.
“Đường Học Lễ thân khải”
Đường An lập tức sợ ngây người! Người biết tên của cha anh cũng không nhiều.
Sao Tảo Tảo lại biết nó chứ?
Ngay lúc Đường An sững sờ, Tần Quế Chi bên kia đã đuổi kịp Tảo Tảo, cô ta tiến lên dùng sức túm lấy tóc Tảo Tảo.
Tảo Tảo đau đớn nhịn không được kêu to một tiếng.
“Cô đừng vu khống người tốt, là cháu cứu con trai cô, cháu không đẩy em ấy.”
“Tao điên mới tin mày, đồ ôn thần!”
Tần Quế Chi điên cuồng làm sao còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng muốn giết chết Tảo Tảo.
Kết quả cô ta bỗng dưng bị Đường An ngăn lại.
“Tần Quế Chi, cô dừng tay ngay! Còn có vương pháp hay không, huống chi hiện tại cho con trai cô khám bệnh quan trọng hơn!”
Tần Quế Chi đỏ mắt nhìn về phía người tới, nhịn không được cười lạnh.
“Ái chà, thôn trưởng muốn bảo vệ ôn thần này sao?”
Đường An thấy đối phương đang tức giận, không tiện nói chuyện, bấy giờ anh ta mới nhìn về phía Mã Đại Lâm cách đó không xa.
Mà lúc này, Mã Đại Lâm đang ôm bé con nhà mình, trong tay còn cầm một tờ giấy.
“Đại Lâm, đứa bé thế nào?”
Mã Đại Lâm thấy thôn trưởng đã tới, anh ta run rẩy trả lời.
“Bác sĩ nói tình huống không tốt lắm, cần… tốn rất nhiều tiền.”
Nhắc đến tiền, tất cả người dân ở thôn Đồng Sơn đều im lặng.
Thôn Đồng Sơn nghèo lắm, có thể ăn no mặc ấm đã là hy vọng xa vời lớn nhất của bọn họ, chứ đừng nói tiền.
Bọn họ thực sự không có tiền!
“Tốn… bao nhiêu!”
“Hết cả 30 đồng! Còn phải đến bệnh viện trong huyện nữa!”
Nghe thấy con số này, Đường An cũng không biết nên nói gì.
Nhưng anh ta vẫn an ủi một câu: “Khám bệnh quan trọng hơn!”
“Bà đây nhổ vào, cậu cho tôi tiền khám bệnh hay sao?”
Tần Quế Chi nghểnh cổ, lớn tiếng chỉ trích Đường An: “Một là thôn trưởng đưa tiền cho tôi, hai là để con ranh Tảo Tảo đền mạng cho con trai tôi!”
Đường An cúi đầu nhìn Tảo Tảo trốn sau lưng mình.
Quần áo không chỉ rách không thành hình dạng, mà còn ướt đẫm!
Thật đáng thương!
Quan trọng nhất là cô bé có thư gửi cho cha anh ta.
Cha mất tích nhiều năm như vậy, rốt cục có chút manh mối, bây giờ sao anh ta có thể từ bỏ chứ?