• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, một đoàn người đi về phía núi Lạc Đà.

Buổi sáng lúc mọi người vào núi đã mang theo xẻng để dọn tuyết.

Vì vậy có một con đường không quá rộng.

Ít nhất là tiết kiệm rất nhiều rắc rối cho những người sau này.

Mà Tảo Tảo bởi vì nhỏ, vẫn luôn được người đàn ông trung niên nhân râu ria kia ôm lấy.

Khoảng nửa giờ đi bộ, người đàn ông trung niên có râu hét lên.

“Cậu chủ, phía trước có ánh sáng.”

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều trở nên phấn khích.

“Được, chúng ta theo ánh sáng.”

Hai nhóm người vốn cách nhau không xa, không đến mấy phút đã tụ tập cùng một chỗ.

Là mấy người trung niên có quan hệ tốt với nhà họ Đường, còn có Đường An và Thôi Tú Vinh.

“Anh cả, chú hai với chú ba đâu rồi!”

Trần Mỹ Lệ tìm một vòng, không phát hiện người đàn ông nhà mình, cũng không phát hiện chú ba đâu, càng không phát hiện mấy đứa con của anh cả.

Trong lòng chị ta khó tránh khỏi có chút sốt ruột.

“Thằng hai với thằng ba không đi chung một đường với bọn anh, thế nên cả đám đều tản ra rồi.”

“Em dâu trước hết đừng gấp gáp, thằng ba với thằng hai đều hiểu rõ về núi Lạc Đà, chắc chắn cả hai không có nguy hiểm gì đâu.”

Tuy nói như vậy, nhưng Đường An biết, thằng hai với thằng ba nhà chú ta nhất định đã gặp phải nguy hiểm gì đó.

Nếu không sẽ không trì chậm trễ lâu như vậy.

Ngay khi mấy người nghĩ biện pháp tìm được người như thế nào, Tảo Tảo đứng dậy đi ra ngoài vòng tròn, cô ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

“Sao thế, em cũng hiểu được tinh bàn à?”

Trong lúc vô thức, Khương Thừa Nghiệp đi đến bên cạnh Tảo Tảo.

“Em không tò mò vì sao tôi lại ở đây sao?”

“Còn nữa, em cũng không tò mò vì sao tôi nhất định phải dẫn em vào núi Lạc Đà sao?”

Khương Thừa Nghiệp liên tiếp đưa ra vài vấn đề, chỉ chờ cô bé trả lời mình.

Nhưng Tảo Tảo căn bản không để ý tới đối phương.

Cô vẫn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời sao.

Mấy đêm nay, cô thừa dịp bà Đường đã ngủ say, sau đó chạy vào không gian học tập quyển sổ ghi chép do ông Đường để lại.

Ba mươi lăm câu khẩu quyết, cô nhớ rất kỹ.

Vị trí của tinh bàn cũng nhớ được tất cả.

Nhưng trong sổ ghi chép cũng nói, tinh bàn càng khó hơn cả bói quẻ, ngay cả ông Đường cũng không biết, làm kẻ ngoài ngành thì Tảo Tảo chỉ định hóng hớt tý mà thôi.

Việc ghi nhớ vị trí hoàn toàn không có tác dụng, phải học được cách xem sự thay đổi của tinh bàn nữa.

Mà Khương Thừa Nghiệp thấy bé con không để ý tới mình, anh khẽ mím môi, nặng nề thở dài.

“Em không muốn gặp tôi đến vậy à?”

“Đúng vậy! Tôi không thích anh.”

Hồi lâu, Tảo Tảo mới lên tiếng đáp lời.

Sau đó cô xoay người đi về phía Đường An.

Ban đêm đi bộ trong rừng rất nguy hiểm.

Đặc biệt bây giờ là mùa đông, không thể nhìn thấy cạm bẫy các thứ, cũng không thể nhìn thấy nơi tuyết dễ dàng sụp đổ.

Cho nên Đường An cảm thấy bọn họ nên tìm ở phụ cận đã.

Ít nhất hét lên còn nghe được!

Nghe ý kiến của Đường An, Tảo Tảo không hề phản đối gì cả, bởi vì cô được sắp xếp ở lại tại chỗ.

Đứng tại chỗ còn có tên yêu nghiệt Khương Thừa Nghiệp kia.

Người đàn ông trung niên có bộ râu kia cũng ra ngoài tìm người, bên cạnh chỉ còn lại một ông lão hơn năm mươi tuổi.

Ba người ngồi trong vòng tròn lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK