• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm nay cảnh quang không tốt, vừa bị nạn sâu rầy, vừa gặp bão tuyết nữa.”

Chú hai Đường Quốc cùng vợ là Trần Mỹ Lệ, tay thì lấy ván trượt tuyết đẩy tuyết, mồm thì lẩm bẩm nói.

“Chị dâu, việc này chị cũng không biết sao, hôm trước em tới thôn nghe thấy những lão già kia nói, thôn chúng ta cứ năm mươi năm lại gặp phải loại tai họa này, đây chính là nguyền rủa đó.”

Đỗ Quyên chính là một người ưa hóng hớt.

Bình thường sau khi làm xong công việc trong nhà, chị ta sẽ luôn đi ra ngoài khắp chốn, hóng hớt mọi chuyện.

Nghe Đỗ Quyên nói, người trong sân gần như dừng động tác trong tay.

Đường An nhìn em dâu thứ ba, sau đó nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng nói bậy.”

“Anh cả, em đâu có nói bậy đâu, người già trong thôn nói, năm mươi năm trước bọn họ đã gặp qua một lần, lúc ấy còn...”

Còn không đợi Đỗ Quyên nói xong lời, Đường An đã nâng xẻng lên mặt đất.

Âm thanh bén nhọn chói tai lập tức ngăn lại lời nói sau đó của Đỗ Quyên.

“Mau quét tuyết đi, nhà chúng ta quét xong, còn phải đi dọn dẹp tuyết đọng trên đường làng.”

Thấy Đường An hạ lệnh, những người khác cũng không dám tiếp tục nghe Đỗ Quyên nói chuyện.

Ngược lại Tảo Tảo vẫn luôn chú ý động tĩnh trong sân kia, trong lòng cô dâng lên sự nghi ngờ rất lớn.

Không phải là cô đa nghi, mà là trong sổ tay của ông Đường cũng ghi lại thiên tai năm mươi năm trước.

Tuy rằng đều là dùng tranh vẽ, phàm là người có chút thông minh đều có thể nhìn ra.

Tình huống năm đó cũng rất thảm thiết, không chỉ mỗi thôn Đồng Sơn, mà ngay cả thôn bên cạnh cũng chết rất nhiều người.

“Ôi dào... Năm mươi năm trước, khi đó bà mới mười mấy tuổi...”

Bà Đường cũng nghe được lời của con dâu ba, bàngồi trên bếp vừa bện giỏ, vừa cảm khái.

Bà tưởng Tảo Tảo nghe không hiểu, trên thực tế, sau khi nghe bà Đường nói, Tảo Tảo đã khiếp sợ không thôi.

Bàn tay cầm sổ ghi chép của Tảo Tảo bỗng run rẩy.

Nếu như bà Đường nói không sai, như vậy cho dù không phải là nguyền rủa, thì cũng là do phong thủy xảy ra vấn đề.

Tảo Tảo nhanh chóng xem xét các thông tin được ghi lại trong sổ tay của ông Đường.

Cuối cùng trong nửa sau cuốn sách thứ hai, Tảo Tảo tìm được hai trang có nội dung liên quan.

Những nội dung này là do ông Đường tự mình suy đoán, vẫn chưa được thực hiện.

Ông cũng cảm thấy vị trí địa lý của thôn Đồng Sơn có chút không hợp, cho nên khảo sát nhiều địa điểm.

Cuối cùng ông phát hiện ra chút đầu đuôi ngọn ngành.

Nhưng không đợi ông đi xác minh, thì ông Đường đã mất tích.

Nhìn đến đây, Tảo Tảo dùng sức nắm chặt tay, chờ tuyết ngừng rơi, cô cũng muốn đi xem.

Xem thử có vấn đề về vị trí địa lý hay không.

Như vậy lại qua hai ba ngày, bão tuyết mặc dù đã qua, nhưng thảm họa do bão tuyết gây ra vẫn còn.

Nhiều gia đình trong làng có mái nhà, chuồng trại, chuồng lợn, chuồng bò, tất cả mọi nơi đều đã bị bão tuyết vùi lấp.

Sửa chữa những thứ này không chỉ đòi hỏi gỗ, mà còn cần lao động.

Mấy người cậu con trai của nhà họ Đường đều đi ra ngoài hỗ trợ làm việc.

Thôi Tú Vinh lo lắng cho mấy đứa con trai, nhịn không được càu nhàu.

“Tuyết lớn như vậy còn cho người lên núi chặt củi, sao lại nghĩ như vậy chứ? Con cái của chúng ta không còn là con nữa sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK