• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, Đường Hưng Nghiệp ôm Tảo Tảo, cũng cùng bà Đường đi cùng nhau.

Bà Đường không hề nghiêm khắc như trước, trong ánh mắt bà lại mang theo chút vui mừng.

Con trai bà không làm thôn trưởng cũng tốt, nếu không hơn hai trăm cân gạo trong nhà kia sợ là không giữ được.

Cho đến khi tất cả mọi người về đến nhà, tụ tập trong nhà chính.

Đường Quốc và Đường Minh thấy tất cả mọi người trở về, cả hai vội vàng lên tiếng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hai người bọn họ vẫn luôn giúp dân làng sửa chữa phòng ốc, cho nên nghe nói anh cả Đường An xảy ra chuyện, vốn định đi quảng trường xem tình hình ra sao.

Kết quả còn chưa kịp đi, thì đã thấy người trở về.

“Anh cả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Đường Quốc là người lớn lên cao nhất trong ba anh em, công việc trong nhà phần lớn đều là chú ta làm.

Chú ta luôn nói tính tình mình thẳng thắn, không có bản lĩnh gì, có thể cai quản tốt đất đai, xử lý việc trong nhà là được.

Lúc này thấy sắc mặt anh cả khó coi, chính chú ta cũng lo lắng theo.

“Không sao đâu, chỉ là chức thôn trưởng này e rằng không làm được nữa.”

Đường An cúi đầu đi đến bên cạnh ghế gỗ, chậm rãi ngồi xuống.

Dường như chú ta đột nhiên già đi vài tuổi.

Lúc này, bà Đường đã về đến nhà.

Thấy dáng vẻ uể oải của con trai mình, bà bỗng dưng lớn tiếng hô một câu.

“Mẹ thấy con không làm thôn trưởng chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Đường An và tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.

“Chỉ có những thôn dân trong thôn Đồng Sơn này, từng người đều là kẻ ăn cháo đá bát, bây giờ con mới phát hiện sao?”

Ở thôn Đồng Sơn nhiều năm như vậy, từ cha bà Đường làm thôn trưởng đến bây giờ con trai làm thôn trưởng.

Bản thân bà đã thấy quá nhiều thứ.

Bởi vì nghèo, không có tiền, thế nên càng ích kỷ hơn.

Không ai nhớ cái tốt của bạn, mà chỉ phóng đại cái xấu của bạn.

“Con cũng không cần u sầu làm gì, sau này cuộc sống nhà chúng ta có thể càng ngày càng tốt.”

Bà Đường đều đã nói thế rồi, những người khác nào còn dám có ý kiến.

Cho dù trong lòng Đường An khổ sở cỡ nào, thì cuối cùng cũng không dám nói, chỉ đành nhịn đắng nuốt cay vào trong bụng.

Đêm khuya, Đường An lăn qua lộn lại không ngủ được.

Chú ta đứng dậy mang giày, mặc quần áo tính đi dạo.

Kết quả mới đi tới trong sân, chỉ thấy một bóng người từ sân bên cạnh chạy tới.

“Tảo Tảo, giờ đã hơn nửa đêm, cháu còn làm gì vậy? Sao chú không ngủ đi?”

Tảo Tảo dậm chân cho đỡ lạnh, cô chà xát tay.

Nhưng trên mặt lại cười hì hì.

“Bác ơi, là bà bảo cháu đưa đồ cho bác.”

Bà đường đã thức suốt đêm chỉ để làm cho con trai mình một đôi giày mới.

Bà quá hiểu con trai mình, bởi vì chuyện ban ngày, chắc chắn thằng cả sẽ bị mất ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK