Bà Đường không nói gì khác, có lẽ bởi vì lớn tuổi rồi, thức ăn chưa ăn được mấy miếng, bà đã trở về viện của mình nghỉ ngơi.
Vì vậy hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra sau đó.
Nếu không có người già, mọi người ít bị ràng buộc hơn.
Đường Hiểu Hiểu tiến đến trước mặt Tảo Tảo, tò mò nhìn đối phương.
“Em gái Tảo Tảo, dấu tay kia của em kết như thế nào thế?”
Đường Hiểu Hiểu là em gái của Đường Vân Vân, năm nay mười chín tuổi, tính tình hoạt bát, không bình tĩnh bằng chị hai, nhưng được cái khéo léo, biết thêu thùa tất cả các loại hoa, trong các cô gái ở thôn Đồng Sơn thì cô bé có tay nghề tốt nhất.
Lúc này, Tảo Tảo thấy đối phương nói chuyện với mình, cũng không biết nên đáp lời ra sao.
Bởi vì chính cô cũng không biết kết ấn kia kiểu gì.
“Mẹ, con cảm thấy em gái Tảo Tảo thật lợi hại, so với ông nội còn lợi hại hơn.”
Nghe thấy vậy, Trần Mỹ Lệ trừng mắt nhìn con gái một cái.
“Ai nói ông nội con không lợi hại hả, mười dặm tám thôn, có mỗi ông nội con xem chuẩn nhất, đừng nói bậy.”
Mấy người đang tán gẫu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng la hét.
“Mẹ, mẹ, nhanh lên, anh hai bị trẹo chân!”
Ngoài cửa, cậu ba là Đường Hưng Lợi lớn tiếng hô to.
Cậu nhóc còn không quên đỡ anh mình đi vào trong sân.
Tuyết đọng trong viện đã rất sâu, hai người cũng thụt một chân, khập một chân bước vào.
Thôi Tú Vinh nghe thấy giọng nói của con mình thì vội vàng đi giày.
Vén rèm cửa lên, đẩy cửa ra đã thấy con trai lớn nửa tựa vào người cậu ba Đường Hưng Lợi, vẻ mặt dường như rất đau đớn.
“Làm sao thế?”
“Mẹ, anh hai giúp người khác thu hoạch hoa màu trong ruộng, không cẩn thận rơi xuống mương, chân anh bị trẹo rồi.”
Nghe vậy, Thôi Tú Vinh vội vàng đỡ con trai, cả ba cùng nhau đi vào trong phòng.
Trong phòng, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên đã sớm thu dọn bàn ăn.
Giờ phút này thấy Đường Hưng Quốc bị trẹo chân, cả hai không khỏi đau lòng.
“Hưng Quốc, chân cháu không sao chứ.”
“Thím Hai yên tâm, cháu không sao.”
Đường Hưng Quốc có chút suy yếu tựa vào tường, giơ chân lên phía trên giường sưởi.
Không biết có phải liên quan đến mắt cá chân hay không, cậu ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cuối cùng không khỏi hít một hơi, trên trán giờ đây đã lấm tấm mồ hôi mỏng.
Trần Mỹ Lệ nhìn dáng vẻ cháu trai chịu tội, cảm thấy kéo dài như vậy cũng không được, đó là bị thương ở chân đấy.
Trong trường hợp nghiêm trọng, nhỡ đâu không thể đi bộ thì làm sao?
Vì thế chị ta vội nói một câu.
“Ôi chao, như vậy không được, chị dâu à, chị vẫn nên đưa Hưng Quốc tới trạm y tế đi.”
Thôi Tú Vinh tính tình yếu mềm, không có chủ ý gì, hơn nữa giờ phút này đang nóng lòng, có người đưa ra chủ ý, chị ấy đương nhiên nghe theo.
“Được, tới trạm y tế thôi.”
Ngược lại là Đường Hưng Quốc trầm tĩnh lắc đầu.
“Mẹ, con không sao, trước kia con không phải thường xuyên trẹo chân, nghỉ ngơi là được rồi, mẹ lấy cho con một ít rượu thuốc, rồi con xoa bóp chỗ bị thương là được.”
Rượu thuốc nhà họ Đường đều do ông Đường để lại.
Người ta nói rằng thứ đó để càng lâu, hiệu quả càng tốt.
Cho nên mấy năm nay, phàm là người trong nhà có vết thương do té ngã, chỉ cần xoa chút rượu thuốc là tốt rồi.
“Thằng cả, làm vậy có được không?” Thôi Tú Vinh lo lắng hỏi.
“Mẹ, con thật sự không sao...”