Hơn nữa ông cũng kể lại nguyên nhân thực sự tại sao nhiều năm như vậy ông không rời đi.
Vừa mới nói đã trôi qua một đêm, đến tận khi nghe thấy tiếng gà gáy.
Ông Đường vui mừng nhìn về phía cô bé trước mặt.
Tuy rằng mặt mày còn chưa nảy nở, nhưng sau khi lớn lên nhất định là một mỹ nhân.
“Tảo Tảo à, ông cảm ơn cháu trước, cơ mà có một chuyện cháu nhất định phải nhớ kỹ, vị tiên sinh mà cháu gặp phải e rằng có thể trợ giúp cháu.”
Làm người cần phải được trợ giúp, nếu ông còn sống thì mọi thứ dễ nói chuyện rồi.
Nhưng bây giờ ông không có ở đây, thì phải tìm chỗ dựa lợi hại hơn.
“Chúng ta làm nghề này cần phải có chỗ dựa vững chắc, nếu không rất khó gây dựng cơ đồ! Năm đó, nếu không phải ông linh cơ vừa động, tuyên rằng mình là đồ đệ của vị đạo sĩ kia, thì chắc cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
Lời ông Đường nói, Tảo Tảo nghe rất rõ
“Vâng, cháu biết rồi ông!”
“Được, vậy ông đi đây.”
Lúc này đây, ông Đường thật sự rời đi.
Những gì nên nói, những gì nên giảng dạy, ông đã làm tất cả.
Hiện giờ ông có thể an tâm đi đầu thai rồi.
Tảo Tảo nhìn bóng lưng ông Đường rời đi, trong lòng cô vô cùng cảm khái.
Vì bảo vệ nhà họ Đường, ông Đường đã hao tâm tổn trí nhiều lắm.
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra, thấy trời còn chưa sáng, Tảo Tảo trực tiếp bò vào trong chăn của bà Đường.
“Tảo Tảo, cháu tỉnh rồi?”
Giấc ngủ của người già vốn nông, động tác này Tảo Tảo, trực tiếp đánh thức bà Đường.
“Bà ơi, cháu nói cho bà biết nha, cháu mơ thấy ông nội.”
Nghe thấy thế, bà Đường vội vàng đứng dậy, bật đèn dầu lên.
Ánh mắt bà sáng quắc nhìn chằm chằm cô bé trước mặt.
“Thật sao?”
“Thật, thật đó bà, ông còn nói cho cháu biết rất nhiều chuyện.”
Quan trọng nhất là, ông nói cho cô biết tại sao chân của anh cả Đường Hưng Quốc lại sưng lên.
“Ông nói rằng phong thủy nhà chúng ta không tốt lắm, cần phải xây nhà một lần nữa.”
Nói đến đây, Tảo Tảo đột nhiên phát hiện, tuy rằng ông Đường nói cho cô biết phong thủy không tốt, phải xây lại phòng ốc.
Nhưng ông Đường không nói cho cô biết xây lại ở đâu.
“Sau đó thì sao, xây ở đâu?”
Thấy bà Đường nghiêm túc hỏi mình, Tảo Tảo giật khóe miệng, sau đó ấm ức lắc đầu.
“Ông không nói với cháu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tiền thì chúng ta có, nhưng phải chọn chỗ nào để xây đây!”
Chuyện quan trọng như vậy, Tảo Tảo quên mất, ông Đường cũng quên.
“Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải cháu cũng từ sổ ghi chép của ông cháu học được rất nhiều thứ sao, đến lúc đó cháu tự tính xem.”
Bà Đường rất tin tưởng Tảo Tảo, hơn nữa bà tin tưởng cô nhất định có thể là một Xuất Mã Tiên rất lợi hại.
Tảo Tảo còn lợi hại hơn so với bạn già của mình.
“Dạ?”
Tảo Tảo giật mình há to miệng, vốn muốn nói mình không làm được.
Song thấy được sự tin tưởng và kiên định trong mắt đối phương, bản thân cô lại không biết trời cao đất dày mà gật đầu.
“Được, vậy bà chờ tin tốt của cháu nhé, cháu nhất định sẽ học tập thật tốt.”
Lời thề cũng đã lập, vậy tất nhiên phải cố gắng.
Nhưng khi cô nhìn thấy những khẩu quyết về phong thủy được ghi lại trong sổ ghi chép, Tảo Tảo bỗng dưng muốn chết.