• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tảo Tảo nghe thấy lời nói của Thôi Tú Vinh, cô bỗng dưng ngây người.

Sau đó giơ tay lên, khẽ bấm vào mấy đốt ngón tay.

Cô đột ngột đứng bật dậy.

Sau khi đứng lên, Tảo Tảo trườn dài trên mặt đất hồi lâu.

Cách bói quẻ này là cô vừa mới học được, học theo quyển sổ tay mà ông Đường để lại.

Phía trên chỉ có ba mươi lăm câu khẩu quyết.

Bởi vì vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, lúc thì linh nghiệm, khi thì không có hiệu quả.

Cô vừa mới tính ra lần này người nhà họ Đường có một kiếp.

Cụ thể là ai bởi vì cô không đủ đạo hạnh, thế nên không thể bói ra được.

Ngay khi cô do dự trong chốc lát, thì bà Đường đã bưng thức ăn đi vào.

Thức ăn chỉ là hai ba cái bánh bao ngũ cốc thô, còn có một chén nước tương mặn, không phải lá rau xanh, mà là đậu khấu.

“Tảo Tảo, bữa trưa ba người chúng ta ăn tạm mấy thứ này đi.”

“Bà ơi, cháu có thể đi ra ngoài xem chút hay không.”

“Cháu muốn xem gì vậy!”

Còn không đợi bà Đường nói xong, Tảo Tảo đã chạy ra khỏi phòng.

Bà Đường sợ Tảo Tảo xảy ra chuyện, thế nên để Thôi Tú Vinh đi theo.

Thôi Tú Vinh vốn đã lo lắng cho mấy đứa nhỏ nhà mình, vừa nghe vậy chị ấy đã nhanh chóng đi theo.

Trên đường làng, khắp nơi đều là dân làng kéo gỗ trở về.

Tất nhiên, cũng có những người dọn dẹp tuyết.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn.

Lúc này thấy Tảo Tảo chạy trên đường làng, mọi người thi nhau bàn tán.

“Ui chao, bây giờ Tảo Tảo ở lại nhà thôn trưởng, đó chính là hưởng phúc.”

“Phải đó, bà nhìn xem con bé ăn mặc sạch sẽ thế nào, cơ mà mọi người nói thử xem, cô bé thật sự là ôn thần sao.”

“Ai biết được, tôi nghe nói đúng là ôn thần, rất chuẩn đấy.”

“Bà nhìn xem từ sau khi đạo cô trên núi chết đi, thì thôn làng liên tiếp gặp nạn sâu rầy, đến hiện tại lại là bão tuyết.”

Mọi người tôi một câu anh một câu, Tảo Tảo làm bộ như không nghe thấy cái gì cả, cô nhanh nhẹn tiến lên hỏi thăm mấy người anh trong nhà đến đâu để chặt gỗ.

Tảo Tảo miệng ngọt, hết gọi chú gọi bác, gọi ông nội, thím vô cùng êm tai.

Cho nên rất nhanh cô đã biết người nhà họ Đường đi rới núi ở đầu thôn đông.

Nhìn thấy núi rừng phía đông, Tảo Tảo mím môi, trong lòng có chút sợ hãi.

Trong sổ tay ông Đường viết rất rõ ràng, trong núi rừng phía đông thôn có nhiều dã thú, rất nhiều thôn dân đều bằng lòng đi tới đó hạ cạm bẫy, dùng để trợ cấp gia dụng.

Bởi vì núi rừng rất sâu, nguy hiểm và động vật không rõ đều tồn tại.

Trong sổ ghi chép còn ghi lại nói rằng, đã từng có mấy thanh niên trong thôn đi săn trên ngọn núi kia, sau đó mãi không trở về nữa.

Nghĩ đến đây, Tảo Tảo nhìn tuyết đọng khắp núi, cảm thấy dân làng lúc này lên núi chặt cây thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt.

Lúc này, Thôi Tú Vinh đi đến bên cạnh Tảo Tảo.

“Tảo Tảo, bọn họ nói mấy anh cháu đi tới núi nào thế?”

“Núi Lạc Đà ở đầu phía đông của thôn.”

Nghe được mấy chữ núi Lạc Đà, Thôi Tú Vinh tý thì không đứng vững nổi.

“Sao lại tới bên đó chứ, Tảo Tảo, cháu về nhà trước đi, thím đi tìm mấy anh cháu.”

Thôi Tú Vinh vội vàng dặn dò vài câu, sau đó vội vàng chạy tới núi Lạc Đà.

Thật ra Tảo Tảo cũng muốn đi theo xem một chút, nhưng cô biết rõ hiện tại đi chỉ gây thêm phiền phức, thế nên cô phải sắp xếp tốt mọi chuyện sau đó.

Vì thế Tảo Tảo xoay người đi tìm Đường An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK