• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến tư thế đánh người của mẹ chồng, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên rụt cổ, sau đó vội vàng chuồn đi.

Giờ phút này, nhà chính cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Thôi Tú Vinh sờ sờ đầu Tảo Tảo: “Cháu đừng sợ, thím là con dâu của thôn trưởng Đường, cháu có thể gọi là thím, bây giờ thím dẫn cháu đi tắm rửa, uống thuốc, thay quần áo nhé.”

Sau đó Thôi Tú Vinh dẫn Đường Tảo Tảo đến phòng bọn họ ở, lại từ phòng bếp lấy ra một chậu gỗ rất lớn đổi sang nước ấm.

Trong phòng, Thôi Tú Vinh cho Tảo Tảo uống thuốc hạ sốt, sau đó cởi quần áo ướt trên người bé con ra.

“Nước này rất nóng, cháu tắm nước nóng đi, để cho đỡ lạnh.”

“Cảm ơn thím!”

Thôi Tú Vinh thấy Tảo Tảo ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhịn không được sờ đầu đối phương.

“Có phải Tần Quế Chi đánh cháu không, để thím xem vết thương trên mặt cháu nào.”

Đường Tảo Tảo thấy trong mắt đối phương tràn đầy vẻ thương tiếc, vội vàng nhếch miệng cười, kết quả động đến vết thương bên khóe miệng.

“Áu…” Mẹ nó đau thật! Tần Quế Chi xuống tay thật tàn nhẫn! Thù này cô nhớ kỹ rồi, phải đáp trả vì nguyên chủ Tảo Tảo đã chết chỉ mới bảy tám tuổi kia.

Cũng vì tội lỗi mà bản thân phản chịu!

“Ôi, đừng cười! Động đến miệng vết thương rất đau phải không.”

Thôi Tú Vinh có ba con trai lớn, không có con gái.

Cho nên chị ấy chỉ muốn có con gái, đáng tiếc mấy năm trước điều kiện trong nhà không cho phép, hiện tại muốn sinh thì tuổi tác cũng đã lớn.

“Thím, không cần lo lắng cho cháu đâu, Tảo Tảo rất khỏe.”

Đường Tảo Tảo sợ mình bị bại lộ, cô cố ý giả bộ ngoan ngoãn một chút.

Nhưng dáng vẻ như vậy chọc cho Thôi Tú Vinh càng thêm đau lòng không thôi.

“Cháu tắm trước đi, thím tìm cho cháu một bộ quần áo sạch sẽ, nếu nước lạnh thì cứ thêm nước nóng trong thùng gỗ.”

Cũng may trong phòng không lạnh, nước vẫn còn ấm.

Thấy đối phương đi rồi, Đường Tảo Tảo khẽ thả lỏng cơ thể, lập tức yếu đuối ngồi trong chậu gỗ.

Từ sau khi mở mắt biết mình xuyên tới dị thế, chỉ có giờ khắc này là được bình tĩnh, có thể suy nghĩ thật kỹ sau này mình nên làm gì bây giờ.

Trí nhớ của nguyên chủ cũng không nhiều, ngoại trừ cả ngày ở cùng đạo cô, thì phần lớn thời gian đều dùng để đọc sách.

Đọc các loại sách khác nhau.

Nghĩ đến cuối cùng, Đường Tảo Tảo bất đắc dĩ thở dài.

“Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.”

Dứt lời, ánh mắt liếc qua, vừa vặn nhìn thấy trước ngực cô có đeo một sợi dây đỏ, trên dây đỏ còn buộc một viên đá nhỏ màu đen.

Viên đá chỉ có kích thước bằng móng tay cái, giống như còn khắc hoa văn gì đó.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, Tảo Tảo không thấy rõ, vì thế cầm lên, còn chưa đợi cô phản ứng thì cả người đã mất đi ý thức, lúc tỉnh lại, bản thân cô đang đứng trong một không gian lơ lửng.

Trước mặt là một màn hình, trên đó không có gì.

Tảo Tảo hìn xung quanh, căn phòng màu trắng tinh khiết, không có cửa ra vào, ngoại trừ màn hình đó.

“Mình đang ở đâu đây? Có ai không?”

Thử hô mấy tiếng, cuối cùng Đường Tảo Tảo đi tới trước màn hình, tùy tiện nhấn vài cái ở trên.

Đột nhiên, màn hình bay lên, đằng sau là một cánh cửa màu trắng.

Đẩy cửa vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK