Tảo Tảo gọi Đường An tới kiểm tra dấu chân.
“Này, đây là mãnh thú đúng không?”
Trong đó, một người dân sau khi nhìn thấy dấu chân kia lập tức có chút sợ hãi lui về phía sau.
“Chẳng lẽ câu chuyện mà người già trong thôn nói là thật sao? Có quái thú trong núi Lạc Đà này chăng?”
Nếu không phải quái thú, vậy sao có thể có dấu chân kỳ lạ như vậy?
“Trời ạ, vậy chúng ta mau đi thôi!”
“Đúng vậy, nhỡ đau bị quái thú ăn thì làm sao bây giờ?”
Thôn dân hiển nhiên không phải hạng người dũng mãnh gì, Đường An cũng không muốn làm khó người ta, thế nên chú ta đã ném dây thừng cho mấy người đó.
“Mọi người leo lên đi.”
Khi họ vừa xuống đã buộc dây thừng theo.
Nhưng vì sợi dây ngắn, hai hoặc ba mét cuối cùng đành phải nhảy xuống.
“Thật sao, chúng tôi có thể đi rồi à?”
Thôn dân thấy Đường An không cố gắng giữ lại mấy người bọn họ, hiển nhiên rất vui vẻ.
“Thật ngại quá thôn trưởng, trên dưới chúng tôi đều có kẻ già con nhỏ.”
Dứt lời, mấy người vội vàng rời đi.
Mà Tảo Tảo cũng vừa khéo nhìn thấy Khương Thừa Nghiệp và ông già bên cạnh.
“Sao các người cũng xuống đây?
“Không xuống thì sao chứng kiến được kỳ tích chứ! Chẳng phải em nói không dựa vào tôi cũng có thể tìm thấy người nhà hay sao?”
“Tôi vẫn còn nhớ vụ các cược của chúng ta!”
Nghe thấy lời nói của đối phương, Tảo Tảo buồn bực trợn trắng mắt.
Người này đúng là nhàm chán!
“Vậy anh cũng phải nhớ rõ tiền cược của tôi, nếu như tôi tìm được người thì anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Khương Thừa Nghiệp nghe Tảo Tảo nói vậy, anh chắc chắn gật đầu.
“Được, tôi chờ em tìm được người.”
Tuy rằng Tảo Tảo không để chuyện này ở trong lòng, nhưng khi cô tìm được người, Khương Thừa Nghiệp lại thực hiện lời hứa của anh.
Ngay lúc này.
Tảo Tảo và Thôi Tú Vinh, Đường An, còn có Khương Thừa Nghiệp, người đàn ông có râu cùng với quản gia kéo nhau đi vào sâu trong khe núi.
Càng đi vào trong sương mù càng dày, gần như đến trình độ đốt đuốc cũng không nhìn thấy.
Nghe được tiếng gió bên tai, Tảo Tảo cố gắng phân biệt phương hướng.
Những bản lĩnh này đều do kiếp trước cô lĩnh ngộ được khi ở trong núi tìm các loại thực vật, hạt giống trân quý.
Một số điều không cần người khác dạy, miễn là bạn rơi vào nguy hiểm, thì bạn sẽ đột phá giới hạn.
Bỗng nhiên, Tảo Tảo cảm thấy cánh tay mình bị người ta bắt được.
Sau đó giọng nói của Thôi Tú Vinh truyền đến.
“Tảo Tảo, thím không nhìn thấy cháu, cháu còn an toàn không?”
“Thím, cháu rất an toàn, thím yên tâm, chắc chắn sẽ tìm được mấy anh.”
Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên đều không xuống khe núi, nhưng Thôi Tú Vinh sống chết cũng phải đi theo.
Tất cả mọi người đều hiểu tâm trạng của chị ấy, nhất là Đường An, cuối cùng chú ta đồng ý.
“Được, thím tin tưởng cháu.”
Trên thực tế, vào lúc này tin tưởng ai cũng vô dụng, nói như vậy chẳng qua chỉ là an ủi chính mình.
Gần năm phút trôi qua, Tảo Tảo kéo ống tay áo của Thôi Tú Vinh.
“Mọi người mỗi người kéo một người, sau đó đi theo cháu.”