Lưu Dư Dư:"" Alo, là mẹ sao? Con là Dư Dư." Nhấc điện thoại, cô lên tiếng nói. Cô vốn dĩ là người có tính tình cởi mở, cũng không ngại ngùng lên tiếng trước. Trong tiểu thuyết có viết ba mẹ của nguyên chủ khi đối mặt với cô ấy thì ngại ngùng, nhưng cô cảm thấy chuyện này thật vô nghĩ, đã là người hiện đại thì có cái gì mà ngại ngùng? Huống chi, cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ rồi thì phải có tâm thực hiện trách nhiệm của nguyên chủ chứ.
Lưu Á Cầm nghe thấy tiếng của con gái, kích động nói:" Dư Dư, là Dư Dư sao? Mẹ là mẹ con..." Vừa mở miệng thì giọng nói trở nên nghẹn ngào lại thêm vài tiếng nức nở nhẹ," Dư Dư, bưu kiện của con mẹ nhận được rồi, thư cũng nhận được, con sống bên đó không dễ dàng làm sao không giữ lại để cho bản thân mình ăn? Con a, đứa nhỏ ngốc này, mẹ ở nhà rất tốt, con có thiếu thịt ăn sao? Con a, con biết không..."
Lâm Dư Dư kiên nhẫn lắng nghe những lời Lưu Á Cầm nói. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ thì Lưu Á Cầm là người hay nói, nhưng là bà chỉ làm như vậy với con gái mình thôi. Đây chính là sự quan tâm, lo lắng của một người làm mẹ. Trước kia nguyên chủ cũng yên lặng nghe Lưu Á Cầm nói, sau đó trả lời lại một câu: Con biết rồi ạ.
Chờ Lưu Á Cầm nói một lúc lâu sao thì Lâm Dư Dư mới nói:" Con biết rồi ạ."
Nghe thấy câu này, Lưu Á Cầm lại cười: " Con a, từ nhỏ tới lớn chỉ có như vậy, dù mẹ nói cái gì thì con cũng chỉ nói là biết rồi, con không chỉ phải biết mà còn phải ghi nhớ trong lòng, cần tích cực, chăm chỉ, tránh xa những cái không tốt còn phải tranh thủ cơ hội gây ấn tượng tốt cho bác sĩ nữa. Nhân viên y tế bây giờ cũng khá được ưa thích, sau này cũng không có hại gì, là một công việc tốt."
Lâm Dư Dư:” Mẹ yên tâm đi, con sẽ nhớ mà." Lưu Á Cầm lải nhải một hồi rồi mới nhắc chuyện hôm nay:" Dư Dư, dượng con có chuyện muốn cùng con nói, mẹ đưa điện thoại cho dượng con đó."
Lâm Dư Dư: Dạ”
Chương Nham nghe điện thoại:" Dư Dư, là dượng đây."
Lâm Dư Dư:" Dạ, dượng."
Chương Nham:" Dư Dư, con gửi nhán sâm cùng với dược dượng đều biết, làm khó cho con còn nhớ tới dượng, cảm ơn con. Lần này dượng gọi con ngoại trừ việc cảm ơn ra còn có một việc muốn hỏi ý kiến coi ra sao, là việc thanh niên tri thức xuống nông thôn."
Lâm Dư Dư nghe ông nói lập tức hiểu rõ:" Nhà mình có người xuống nông thôn sao?"
Chương Nham:" Cũng không phải, bây giờ là tự nguyện xuống nông thôn có thể chọn nơi để đi nhưng nếu mà chậm một chút nữa thì... sẽ không được chọn mà cưỡng chế. A Long với A Phượng nhà mình phải có một người xuống nông thôn, con nhìn xem trong hai người ai thích hợp ở nông thôn hơn?"
Chương Phượng:" Chị Dư Dư, em là con gái có thể xuống nông thôn, chắc chắn không thành vấn đề chứ?"
Chương Long:" Chị Dư Dư, chị đừng nghe chị ấy nói bừa, em thấy em thích hợp hơn lại là con trai, sức lực cũng lớn hơn có thể làm việc được."
Lâm Dư Dư nghe đầu dây điện thoại bên kia nghe bọn họ nói ấn tượng tăng thêm vài phần, vì anh em mà suy nghĩ như vậy nhân phẩm chắc là không quá tệ. Cô thẳng thắn nói:" Xuống nông thôn là bắt buộc phải làm việc, không có sức lực mạnh sẽ làm không nổi, sẽ không làm được nhiều việc, mà khi làm ít việc thì thức ăn sẽ ít đi tới lúc đó sẽ ăn không đủ no. Còn nữa, con gái xuống nông thôn sẽ có nhiều chỗ bất tiện, cũng không phải nói con trai xuống sẽ thuận tiện nhưng mà nếu hỏi con thì con nghĩ sẽ đưa con trai xuống nông thôn. Nhưng mà lại đưa ai xuống nông thôn thì còn phải xem quyết định của nhà mình. Nếu mà đều cùng phải xuống nông thôn thì xuống sớm một chút sẽ tốt hơn, có thể lựa chọn chỗ đi. Con ở chỗ này làm nhân viên y tế cũng có chút mặt mũi, dượng có thể để mấy đứa nhỏ qua đây, tới lúc đó con có thể giúp đỡ một chút." Cô cũng không phải đứa ngốc, Chương Nham gọi điện cho cô, khẳng định cũng có ý định này. Nhưng mà chuyện này đối với cô mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ. Chỉ cần Chương Nham đối xử tốt với Lưu Á Cầm thì cô chiêu cố đứa nhỏ của Chương Nham một chút thì không phải không thể.