"Nhưng Ôn Lễ là được bà nội của cậu ta mang về, không phải cháu trai ruột thịt, vì sao bà nội của cậu ta lại đối xử tốt với Ôn Lễ như vậy?" Mọi người đều biết Ôn Lễ không phải cháu trai ruột máu mủ của Lý Thu Hồng, bản thân Ôn Lễ cũng biết, cho nên không có đứa nhỏ nào sẽ lấy điều này đi trêu đùa chọc ghẹo Ôn Lễ.
"Bà nội của tớ nói, Ôn Lễ phải dưỡng lão cho bà nội cậu ta, giống như chúng ta cũng phải dưỡng lão cho bà nội của mình vậy."
"Nhưng tớ muốn trở thành cháu trai của bà nội Ôn Lễ, như vậy tớ liền có thể sống ở nhà Ôn Lễ, mỗi ngày có thể cùng Ôn Lễ ăn kẹo."
"Tớ đi nói cho bà nội của cậu, bà nội cậu nhất định sẽ đánh mông cậu."
"Vậy tớ sẽ đánh mông cậu trước."
Một đám nhỏ cười đùa rồi tiếp tục vui chơi.
Lâm Dư Dư nắm tay Ôn Lễ về đến nhà, không thấy Lý Thu Hồng: "Ôn Lễ, bà nội đâu?”
Ôn Lễ: "Bà nội xuống ruộng rồi ạ."
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, sức khỏe của thím Lý đã tốt, khẳng định sẽ xuống ruộng lao động, cũng không hỏi nhiều. Cô vào phòng mình, treo túi lên vách tường, sau đó mở một cái túi khác ra, trong túi này có bánh quy và bánh kem, mấy thứ này không thể gửi bưu điện, cho nên cô đã xách vê đây. Từ trong huyện về đến thôn Phạm gia, đi đường cũng không mệt lắm, nhưng xách theo đồ vật thì mệt thật. Lâm Dư Dư lấy ra ba cái bánh quy, ba cái bánh kem nhỏ: "Cho nè, một ngày chỉ có thể ăn một cái bánh quy, một cái bánh kem, biết không?"
Ôn Lễ giơ tay nhận lấy: "Đã biết, 1 2 3, ăn ba ngày." Giống như kẹo sữa của thằng bé, một ngày chỉ có thể ăn một viên thôi.
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, Tiểu Ôn Lễ thật ngoan. Tới đây, lấy sách tranh của em lại đây, chị kể chuyện xưa cho em nghe."
Ôn Lễ: "Vậy lúc em nghe chuyện xưa có thể ăn một cái bánh quy không?"
Lâm Dư Dư: "Có thể a."
Ôn Lễ vui vẻ trở về phòng, thằng bé lấy lượng bánh quy của hôm nay ra, còn bánh kem nhỏ thì không đụng tới, định chờ bà nội tan tâm lại cùng nhau ăn, sau đó vội vàng ôm sách tranh chạy ra.
Lâm Dư Dư dẫn thằng bé ra phơi nắng, sau đó kể chuyện xưa cho thằng bé nghe. Ôn Lễ bẻ bánh quy thành hai nửa, một nửa nhét vào trong miệng Lâm Dư Dư, sau đó nhìn Lâm Dư Dư cười cười.
Lâm Dư Dư cũng không từ chối, nên muốn tiếp thu tấm lòng của đứa nhỏ, làm cho thằng bé biết, loại thói quen tốt đẹp này phải tiếp tục duy trì.
Kể xong chuyện xưa, Lâm Dư Dư về phòng cầm giấy bút, dạy Tiểu Ôn Lễ đếm số.
Chờ khi Lý Thu Hồng tan tâm trở về, cơm chiều đã làm xong, là cháo khoai lang, rau xào, trứng chiên.
Lý Thu Hồng: "Dư Dư, cháu đã trở lại a? Ai nha, mấy ngày nay cháu không ở a, đứa nhỏ này mỗi ngày đều nhớ mong cháu."
Lâm Dư Dư: "Cháu cũng nhớ thằng bé đâu, không có thằng bé ở bên cạnh, thật đúng là không quen."
Lý Thu Hồng nghe xong hiểu ý, cười cười: "Vậy hôm nay cháu không trở về sở y tế sao?"
Lâm Dư Dư: "Về, ăn xong cơm chiều liên trở về, hôm nay là thứ tư, tối thứ bảy cháu lại trở về. Thím, sau khi thím làm việc, cảm thấy cơ thể như thế nào?” Lý Thu Hồng: "Còn khá tốt, rất có sức lực, không giống trước kia, luôn bị mệt."
Lâm Dư Dư: "Thím cần phải ngâm chân nhiêu một chút, mặc kệ có mệt hay không đều phải ngâm chân, ngâm chân có thể lưu thông khí huyết, rất có lợi cho cơ thể, lại còn có thể giảm bớt mỏi mệt."
Lý Thu Hồng: "Nghe lời cháu."
Lâm Dư Dư: "Thím, mai ngày kia có bưu kiện của cháu được gửi đến, đến lúc đó thím giúp cháu lưu ý một chút, bởi vì bưu kiện khá lớn, cho nên sẽ trực tiếp gửi đến đội sản xuất, nếu gửi tới sở y tế, cháu cũng không thể lấy về."
Lý Thu Hồng: "Được, thím đã biết."
Lâm Dư Dư ăn xong cơm chiều, lại lên núi một chuyến, gặp phải thôn dân.
"Bác sĩ Lâm, sao hôm nay về rồi?" Bọn họ cũng không biết Lâm Dư Dư đến từ lúc nào, nhìn thấy Lâm Dư Dư, còn tưởng rằng là từ sở y tế trở về đây.
"Đúng vậy bác sĩ Lâm, ngày mai được nghỉ sao?"
"Đã vài ngày chưa gặp được bác sĩ Lâm, giống như lại trắng thêm một chút."