Với lại, người già rồi nên một người ở nông thôn cũng cảm thấy cô đơn, luôn có nhiều thứ để hoài niệm.
Ôn Sùng nhìn đám người Lâm Dư Dư bước ra, vội vàng tiến lên: "Ba, mẹ, mẹ nuôi, Dư Dư, cuối cùng mọi người cũng tới rồi. Trên đường vất vả rồi."
Lâm Dư Dư: "Em không vất vả, ba mẹ cùng mẹ nuôi mới vất vả."
Ôn Sùng: "Em cũng vất vả, mới ở cữ xong." Trong lòng anh, vợ anh là vất vả nhất.
Lâm Dư Dư rất vừa lòng với người đàn ông này, đàn ông sẽ càng ra sức dỗ người phụ nữ mình yêu.
Ôn Hiền: "Đại bá, bá mẫu, thím Lý, xe ở bên ngoài. Chúng ta lên xe trước."
Cha Ôn: "Tới."
Ôn Hiền lái một chiếc xe, Ôn Sùng lái một chiếc xe khác. Người nhiều nên một chiếc xe không đủ.
Đoàn người tới nhà họ Ôn trước, vợ Ôn Hiền là Trương Tiểu Nguyệt cùng Ôn Trọng ở nhà chuẩn bị đồ ăn ngon. Khi nghe thấy âm thành của xe, họ mới ra ngoài nhìn, mọi người đều vui mừng. Tất nhiên là vì nhà họ Ôn lớn như vậy nhưng vô cùng yên ắng. Cơm trưa xong, Ôn Lễ và... ở lại. Cha Ôn, Lâm Dư Dư, mẹ Ôn, Lý Thu Hồng đi xem căn nhà mình ở, Ôn Sùng lái xe jeep chở bọn họ đi.
Căn nhà đã được trang trí tốt, đều trang trí dựa vào bản thiết kế của Lâm Dư Dư. Nội thất bên trong đã có đầy đủ.
Diện tích căn nhà không lớn nhưng vì là nhà kiểu tây nên có hoa viên ở đằng trước, có thể trồng rau ở hoa viên nên Lý Thu Hồng liếc mắt một cái đã thích. Lý Thu Hồng: "Chờ đầu xuân, chúng ta trông chút rau, có thể giảm không ít tiền."
Mẹ Ôn: "Cũng được. Đồ ăn ở nơi này rất đắt, có thể giảm không ít." Nếu là trước đây, mẹ Ôn không nghĩ như vậy vì dù sao gia đình họ Ôn có nhiều tiền. Tuy nhiên, sau khi sinh sống ở nông thôn hơn một năm, bà cảm thấy trồng rau trong sân cũng khá tốt. Bà muốn ăn liền ra vườn hái nên rất thuận tiện.
Nhà kiểu tây tổng cộng hai tầng lầu, tâng thứ nhất là phòng vệ sinh, phòng khách, nhà ăn, hai phòng nhỏ. Một phòng dùng để làm phòng ngủ cho Lý Thu Hồng, phòng còn lại là nhà kho chứa đồ.
Một phòng ngủ trên lầu là của vợ chồng Lâm Dư Dư, một phòng khách cho Ôn Lễ ở. Một phòng khách tương lai để cho... vào ở. Còn có một phòng cho khách nghỉ ngơi. lầu 3 chỉ chiếm nửa diện tích được thiết kế nội thất thành phòng đọc sách, nửa còn lại là ngoài trời. Phòng đọc sách rất lớn.
Phòng bếp ở ngoài như nhà kiểu tây, độc lập nhưng hợp với nhà ăn. Nhà ăn có một cánh cửa nối liền với phòng bếp nên có thể đi qua lại.
Đồ trang trí trong nhà đều đổi thành đồ mới, nhưng bên ngoài không đụng tới nên vẫn mang theo phong cách đặc sắc lịch sử của nhà kiểu tây.
Ôn Sùng: "Thế nào? Trang trí theo yêu cầu của em. Em có vừa lòng không?"
Lâm Dư Dư: "Ôn tiên sinh thật có tâm. Em vô cùng vừa ý."
Ôn Sùng: "Tiên sinh luôn có khả năng" Nói, vỗ giường lớn trong phòng họ."Giường này đủ lớn chưa? Đủ cứng rắn chưa?." Lâm Dư Dư: "...
Ôn Sùng thực vô tội: "Em đừng nghĩ bậy."
Lâm Dư Dư: "..." Cô không có nghĩ bậy.
Trong phòng còn có một cái giường nhỏ cho em bé, đặt làm theo thiết kế của Lâm Dư Dư. Đứa bé còn nhỏ, cô tùy thời phải đút sữa nên phải ngủ cùng cha mẹ. Nhưng mà chờ sau khi cô khai giảng vào sang năm, đứa nhỏ sẽ ngủ với mẹ nuôi. Cô không yên tâm khi để Ôn Sùng chăm sóc.
Sau khi xác định bên này không có vấn đề, Ôn Sùng lái xe quay về một chuyến. Anh xách hành lý và bọn nhỏ tới.
Ôn Lễ vừa xuống xe liền chạy vào nhà: "Về sau nơi này là nhà của chúng ta?" Tuy ông ngoại bà ngoại đối xử với cậu rất tốt nhưng dù sao cậu cũng lớn lên với Lý Thu Hồng và Lâm Dư Dư. Cho nên trong lòng cậu, nơi có Lý Thu Hồng và Lâm Dư Dư mới là nhà của cậu.