Lâm Dư Dư vẫn cười cười như cũ, cũng không nói tiếp. Không ai có thể không làm mà hưởng, hiện tại cô có thể trở thành nhân viên y tế, là bởi vì đời trước trả giá rất nhiều nỗ lực. Trong lúc cô học đại học, đã trả giá biết bao nỗ lực. Cô không giống như những người khác, cô là đứa con thứ hai trong nhà, lúc mẹ sinh ra cô, tuổi tác của bà cũng không còn nhỏ, cho nên cô hy vọng có thể để cho mẹ sớm một chút nhìn thấy được thành tựu của cô, cũng bởi vì vậy, cô đã cố gắng hơn những người đồng trang lứa rất nhiều lần.
Và hiện tại trong khi đang thực tập ở, cả ngày lẫn đêm, cô đều không để một giây nào trôi qua lãng phí. Ở trong lòng Lâm Yến, công việc nhân viên y tế sẽ nhẹ nhàng thoải mái, nhưng sau lưng sự nhẹ nhàng này cần thiết phải gánh một trách nhiệm nặng nề, một trách nhiệm trâm trọng tới cỡ nào a. Nếu người bệnh có chút tình huống không đúng, cô sẽ là người trực tiếp bị nghi ngờ, mọi việc đều có cái lợi và cái hại. Nếu Lâm Yến thật lòng quan tâm cô, sao có thể sẽ nói những lời mang theo sự ghen ghét như vậy?
Lúc Lâm Dư Dư vừa mới xuyên qua, bản thân cô đối với Lâm Yến là có chút ý kiến cá nhân, sau này trong khoảng thời gian ở chung với nhau, cô cảm thấy Lâm Yến cũng quan tâm nguyên chủ, có lẽ phần tình cảm hữu nghị này cũng chân thành, cho nên cô nguyện ý tiếp tục làm bạn với Lâm Yến, ở cái niên đại hoà bình này, có mấy người bạn thân cũng khá là tốt.
Nhưng từ lúc cô vào sở, vài lần hiếm hoi gặp mặt trò chuyện cùng Lâm Yến, cô cảm thấy từng câu từng chữ mà Lâm Yến nói đều không xuôi tai. Lần đầu tiên, Lâm Yến nhờ cô hỗ trợ, muốn trở thành trợ lý của cô. Lần thứ hai chính là bây giờ, giống như phần công tác nhân viên y tế này của cô không cần tiền lương vậy. Nếu là bạn bè chân chính, làm sao có thể nói ra những lời như vậy. Cho nên trong lòng Lâm Dư Dư cũng rất hụt hãng, mà cô cũng không có ý định sẽ chịu đựng những lời như vậy, nếu không sẽ làm cho Lâm Yến cảm thấy công việc của cô thật sự thực nhẹ nhàng thoải mái.
Làm bác sĩ không vất vả sao? Hiển nhiên là không phải, không nói đến các sự cố trong lúc khám chữa bệnh, chỉ mỗi việc hằng ngày cô phải lên núi hái thuốc vân vân, sao lại không vất vả? Lại nói nữa, chỉ cần xảy ra một sự cố khi đang chữa bệnh thôi đã hủy hoại cả cuộc đời, sau lưng bác sĩ gánh trọng trách nặng nề như thế nào, nó thật sự vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người.
Người khác có thể nói công việc của cô nhẹ nhàng, nhưng Lâm Yến thân làm bạn của cô thì không nên nói như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí giữa hai người có chút khẩn trương. Tính cách của Lâm Dư Dư quyết định cô không phải là người sẽ lùi về sau một bước, đây đã được mạt thế nuôi dưỡng mà hình thành nên, ở mạt thế, nếu tính cách không đủ mạnh mẽ, như vậy cô không còn cách nào để sống sót. Mà lời nói của Lâm Yến, trong nháy mắt đã ảnh hưởng đến tâm tình của cô, cho nên cô đương nhiên sẽ không tiếp tục câu chuyện với Lâm Yến.
Đồng dạng, Lâm Yến cũng không biết bản thân nên nói gì, cô cảm thấy lời này của Lâm Dư Dư có hơi quá mức, giống như không cho cô chút thể diện nào. Cho nên, sắc mặt cô cũng dần dần không tốt.
Lâm Dư Dư đợi hồi lâu, đều không thấy Lâm Yến nói chuyện, cô cũng không muốn tiếp tục chờ đợi: "Yến Tử, không phải cậu có chuyện muốn nói với tớ sao?"
Lâm Yến: ""À, đúng vậy, tớ..." Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không hề có chút cố ky mà nói ra, nhưng hiện tại, cô đột nhiên không muốn nói, cô cũng không biết muốn nói gì nữa rồi.