Lý Thu Hồng dùng ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể, vô cùng vừa lòng với Ôn Sùng. Vị đồng chí này vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản, Dư Dư là một cô gái thông minh, Lý Thu Hồng tuy rằng lo lắng cho hôn sự của cô, nhưng cũng biết nam nhân ở thôn Phạm gia không xứng với cô, bây giờ nhìn thấy Ôn Sùng, bà cảm thấy đối tượng của Dư Dư nên là như thế này. Nhưng cũng lo lắng, thấy Ôn Sùng không phải người bình thường, sợ trưởng bối trong nhà sẽ gây khó dễ.
Lâm Dư Dư không biết lo lắng của Lý Thu Hồng, Lâm Dư Dư giới thiệu với bọn họ: "Mẹ nuôi, đây là Ôn Sùng, mẹ gọi là Tiểu Ôn là được. Anh Sùng, đây là mẹ nuôi em Lý Thu Hồng, ở đấy bà ấy chính người thân duy nhất của em."
Lý Thu Hồng nghe được lời giới thiệu của Lâm Dư Dư, trong lòng liên cảm động. Đối với Lý Thu Hồng, ngoài Ôn Lễ, Lâm Dư Dư sao lại không bảo người quan trọng nhất của bà?
Ôn Sùng: "Bác gái, người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Dư Dư, cùng em ấy hiếu kính người."
Lý Thu Hồng: "Được được, mẹ không cần các con hiếu kính, về sau các con sống tốt, con đối xử tốt với Dư Dư, mẹ liền vui rồi."
Bữa trưa hôm nay vô cùng vui vẻ, sau khi ăn trưa, Tiểu Ôn Lễ đi chơi, Lâm Dư Dư mới nói sự thật: "Mẹ nuôi, thật ra anh Sùng còn có một thân phận nữa."
Lý Thu Hồng: "A?"
Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi không cảm thấy lạ sao, Ôn Hiền là khách của đại đội trưởng, lại ở nhà mình ăn cơm. Ôn Lễ họ Ôn, mà anh Sùng cũng họ Ôn."
Lý Thu Hồng vốn dĩ không nghĩ tới, bây giờ nghe thấy Lâm Dư Dư nói vậy, liền cảm thấy nghi hoặc, đặc biệt là nghe thấy Ôn Lễ cũng họ Ôn, Ôn Sùng cũng họ Ôn, bà cảm thấy đầu óc vô cùng rối loạn: "Cậu ấy... cậu ấu..." Cậu ấy là người nhà của Ôn Lễ? Những lời này, bà không hỏi ra, bà lo lắng bà không còn cháu trai.
Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi, người đừng lo lắng, Ôn Lễ vẫn họ Phạm, Ôn gia sẽ không cướp Ôn Lễ đi." Sau đó, anh đem chuyện của Ôn gia và Dương gia nói đơn giản một lần,"Cho nên 6 năm trước, con đã biết chuyện này, thấy mọi người đối xử rất tốt cới Ôn Lễ, liền tìm đến con, Ôn gia cũng đồng ý, Ôn lễ vẫn theo họ Phạm, vẫn là cháu trai người, người không cần lo lắng."
Nghe được Lâm Dư Dư nói Ôn gia sẽ không mang Ôn Lễ đi, Lý Thu Hồng mới cảm thấy yên tâm một chút.
Lâm Dư Dư lại nói: "Con với anh Sùng cũng quen biết từ lúc ấy, nhưng nghĩ đến những chuyện còn chưa giải quyết xong, không thể công khai chuyện này, nên vẫn luôn không nói ra, cũng sợ người lo lắng, cho nên liên che giấu chuyện này."
Lý Thu Hồng cũng không phải là người không nói đạo lý, biết bọn họ muốn tốt cho mình, cho nên mới không đem chuyện này nói với bà. Vậy chuyện này đã nói cho Ôn Lễ chưa?"
Ôn Sùng: "Chuyện này cũng sẽ nói với Ôn Lễ, nhưng sẽ không thay đổi sinh hoạt hiện tại, chỉ là thằng bé có nhiều hơn một người ông nội, bà nội, nhiêu hơn một người cậu, thằng bé vẫn ở với bác, chỉ là mỗi khi đến Tết, hoặc là ngày thường, ba mẹ con nhớ thằng bé, sẽ đón thằng bé đến ở cùng mấy hôm, bác là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cũng vĩnh viễn là bà nội của nó."
Lý Thu Hồng nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Cũng đúng, ba mẹ cậu nhất định sẽ nhớ thằng bé, thằng bé cũng nên đến đó ở mấy ngày, chính là mọi người ở thủ đô, đó là nơi rất xa, chỉ sợ không có phương tiện đến đó."
Lâm Dư Dư: "Gần đây anh Sùng nhận được tin, có khả năng sẽ khôi phục kì thi đại học, cũng mấy năm nay, chờ khi khôi phục kì thi đại học, con sẽ tham gia, đến lúc đó phải đến thủ đô thi, sau đó con sẽ mua phòng ở thủ đô, đến lúc đó người cũng sẽ đi với con.
Lý Thu Hồng vừa nghe, vội nói: "Mẹ không đi, không đi, mẹ không muốn quấy rầy các con."
Lâm Dư Dư: "Sao lại quấy rầy? Giáo dục ở thủ đô tốt hơn ở đây, đến lúc đó Ôn Lễ cũng sẽ đi, nếu mẹ không đi, vậy ai chăm sóc Ôn Lễ? Con tan học còn về nhà ăn cơm, không lẽ mẹ muốn con tan học lại còn về nấu cơm sao?"
Lý Thu Hồng: "Cái này..."