Phạm Quốc Đồng tuy hỗn láo với có chút nhát gan, nhưng cũng là một người đàn ông, mà không có một người đàn ông nào lại muốn người phụ nữ của mình có quan hệ bất chính với một người đàn ông khác. Tuy Đàm Thanh không phải người phụ nữ của anh ta, nhưng anh ta nguyện ý, cũng muốn kết hôn cùng với người phụ nữ này. Mà hiện tại, nghe được mẹ nói vê chuyện của Đàm Thanh với Phạm Cường, anh ta liền cảm thấy tức giận, anh ta liếc Đàm Thanh một cái, sau đó nói: "Anh sẽ đi hỏi Phạm Cường, nếu giữa hai người thật sự là loại quan hệ đó, anh sẽ không cưới. Nếu các người không phải loại quan hệ đó, anh sẽ cưới em."
"Anh Quốc Đồng..." Đàm Thanh ngăn cản anh ta,"Anh đi hỏi nhưu vậy thì em biết để mặt mũi ở chỗ nào? Nếu bị người khác biết, nhất định sẽ cười nhạo em, em sẽ còn có thể sống ở thôn Phạm gia sao? Đến lúc đó cho dù em gả cho anh, thì anh cũng sẽ có mặt mũi sao?"
Phạm Quốc Đồng: "Trong sạch còn quan trọng hơn mặt mũi."
Tiền Cúc Phân cười nói: "Cô đừng có giả vờ, lại nói, người như tôi lại không nhìn rõ được bộ mặt thật của cô sao?"
Đàm Thanh: "Các người... Các người quá đáng quá rồi. Phạm Quốc Đồng, em nhìn lầm anh rồi, nếu anh không muốn cưới em, anh cứ nói thẳng là được, hà tất phải sỉ nhục người khác như vậy, anh sỉ nhục em như vậy anh vui vẻ sao? Nếu anh nói thẳng, chẳng lẽ em sẽ bám lấy anh sao? Còn lôi kéo anh không buông sao?" Nói xong, cô ta chạy thẳng ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Phạm Quốc Đồng: "Đàm Thanh, em..."
Tiền Cúc Phân: "Đứng lại."
Phạm Quốc Đồng: "Mẹ? Cô ấy..."
Tiên Cúc Phân: "Cô ta đây là không còn mặt mũi ở đây nữa, về sau mẹ cũng không cho phéo con đi tìm cô ta. Cho dù không có nữ đồng chí nào muốn con, cũng không cần đánh chủ ý lên người cô ta. Cô ta có quan hệ với Phạm Cường, lại còn tìm đến thông đồng với con, nếu để người như vậy vào cửa, con là thấy trong nhà yên bình quá sao? Nếu con dám cưới cô ta, trừ khi mẹ chết."
Phạm Quốc Đồng: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Nếu như con biết cô ta có quan hệ với Phạm Cường, con nhất định sẽ không nói muốn cưới cô ta, con đâu biết cô ta có quan hệ với Phạm Cường?" Anh ta có chút khổ sở, vợ đã tới tay còn đánh mất.
Tiên Cúc Phân cũng không nói gì, trực tiếp cầm lấy chổi bắt đầu dạy dỗ Phạm Quốc Đồng.
Sau khi Đàm Thanh chạy ra từ nhà họ Phạm, trong mắt đều là không quýt lòng, cô ta cẩn thận nghĩ lại, sáng nay cô ta đi tìm Phạm Quốc Đồng, sau đó Phạm Quốc đi tìm Tiền Cúc Phân, chờ lúc Phạm Quốc Đồng trở về nói với cô ta, mẹ anh ta nói cô ta không cần gấp, nếu gả cho anh ta, chuyện làm giáo viên tiểu học Tiên Cúc Phân nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.
Nói cách khác, lúc ấy, Tiền Cúc Phân nhất định không biết chuyện của cô ta với Phạm Cường, nếu lúc đó Tiền Cúc Phân đã biết chuyện của cô ta với Phạm Cường, sao lại bảo Phạm Quốc Đồng nói với cô ta là không cần gấp gáp. Nhất định sẽ giống như bây giờ, sẽ mắng cô ta.
Cho nên, sau này Tiền Cúc Phân mới biết. Vậy, tại sao Tiền Cúc Phân lại biết?
Đàm Thanh nghĩ đến Lâm Dư Dư, nhất định là Lâm Dư Dư nói, người biết quan hệ của cô ta với Phạm Cường, chỉ có Lâm Dư Dư. Lúc trước, cô ta bảo Phạm Cường đối phó Lâm Dư Dư, nhưng sau đó Lâm Dư Dư trở thành bác sĩ ở sở vệ sinh, Phạm Cường liền không thể đối phó với cô, cũng không thể làm được gì.
Lâm Dư Dư... Trong mắt Đàm Thanh liền lộ ra sự phẫn nộ. Sau đó, cô ta xoay người đi đến nhà họ Lý, cô ta muốn đến hỏi cho rõ ràng.
"Đàm Thanh, em đi đâu?", Phạm Cường phải đến chỗ nữ đồng chí mới xuống thôn làm việc, cho nên không nhìn thấy Đàm Thanh, cho nên lấy cớ đi vệ sinh, liền chạy đi tìm Đàm Thanh, kết quả đúng lúc thấy Đàm Thanh đang nổi giận đùng đùng đi về hướng anh ta, lúc này mới lớn tiếng gọi cô ta.