Lâm Dư Dư không biết có phải Tiền Cúc Phân nói những lời này không, nhưng dựa theo sự hiểu biết của cô về Tiền Cúc Phân, bà ta sẽ không nói. Cô trước đó đem chuyện này nói cho Tiên Cúc Phân, bà ta xoay người liền nói chuyện này cho Đàm Thanh, chuyện đắc tội với cô, không phải là chuyện mà Tiền Cúc Phân sẽ làm.
Bà ta có thể rất ngông cuồng, nhưng cũng không ngu ngốc, ngược lại bà ta rất khôn khéo, biết cách để bản thân có được lợi ích.
Đàm Thanh: "Lâm Dư Dư, cô nói chuyện đi, cô đừng giả chết, cô không phải đã nói chuyện của tôi với Phạm Cường ra sao? Cô tại sao lại nói ra ngoài? Cô nói chuyện không giữ lời."
Lâm Dư Dư là người rất khinh thường những người hay phủ nhận chuyện mình làm, lúc làm cường giả ở mạt thế, cô cũng không có thói quen gặp khó khăn liền lùi bước. Nếu Đàm Thanh không hỏi đến, cô đương nhiên sẽ không nói, nhưng nếu Đàm Thanh hỏi cô cũng không nghĩ sẽ phủ nhận: "Vừa rồi thím Tiền hỏi tôi vê nhân phẩm của cô, nói muốn làm mai cho Phạm Quốc Đồng, bà ấy tới hỏi tôi, tôi liên nói là tôi từng thấy cô với Phạm Cường nói chuyện với nhau, cũng không nói cô với Phạm Cường có quan hệ không chính đáng a."
Đàm Thanh: "Cô... Cô sao lại nói như vậy? Cô không thể nói là không biết sao?"
Lâm Dư Dư ngẩng đầu, cho dù ngồi, nhưng ánh mắt cô cũng không yếu thế: "Tại sao tôi lại phải giúp cô nói dối?"
Đàm Thanh: "Cô..."
Lâm Dư Dư: "Sự thật là như vậy, tôi chưa nói chuyện cô với Phạm Cường lúc ở trong rừng là đã cho cô thể diện rồi, tôi khinh thường chuyện nói xấu sau lưng người khác, chỉ nói là thấy cô với Phạm Cường nói chuyện với nhau, đã rất cho cô mặt mũi rồi, cũng giữ thanh danh giúp cô, thế nào, cô bị người ta lừa liền đi lừa người khác sao?"
Đàm Thanh: "Cô..."
Lâm Dư Dư: "Tôi khuyên cô nên thành thật làm người đi, đừng có nghĩ đến việc một bước lên trời, cô chướng mắt người nhà quê, lại vị muốn làm giáo viên mà muốn đính hôn với người nhà quê, loại chuyện này không có liên quan đến tôi. Nhưng, cháu trai tôi cũng phải đi học, tôi không muốn có người phẩm hạnh bất chính làm giáo viên ở trường, nếu truyền ra ngoài thằng bé có giáo viên như vậy, thằng bé cũng sẽ mất mặt.
Loại chuyện này có thể tôi không biết, nhưng nếu đã biết, tôi sẽ không cho phép xảy ra. Làm người có thể ích kỷ, nhưng không phải loại người ích kỷ muốn đi đường tắt nhưu cô. Một lên để Phạm Cường làm lốp xe dự phòng, bên khác lại dây dưa với Phạm Quốc Đồng."
Đàm Thanh: "Cô đaay là đang xen vào chuyện của người khác. Thằng bé cũng không phải cháu trau ruột của cô, cô quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
Lâm Dư Dư: "Tôi làm chuyện gì, cân cô quan tâm sao?"
Đàm Thanh: "Chính là cô xen vào chuyện của tôi."
Lâm Dư Dư cười cười: "Cô chắc là không biết, đại đội mở trường học, chuyện muốn mời thanh niên trí thức làm giáo viên, là tôi đưa ra. Tôi vốn dĩ muốn tranh thủ tạo cơ hội cho thanh niên trí thức, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức phải làm việc vất vả, cho nên tôi mới đưa ra ý kiến này, nếu đã là chuyện của tôi, đương nhiên tôi sẽ không cho phép có người đi lối tắt.
Lại nói một chút, cho dù cô thật sự trở thành vợ của Phạm Quốc Đồng, chỉ cần tôi không đồng ý để cô làm giáo viên, cô nghĩ cô có thể có trong danh sách sao?”. Tuy rằng không tính là cô nói ra, chỉ cô cô đưa ý kiến cho Lâm Yến, nhưng ai bảo Lâm Yến nói với đại đội trưởng, đây là ý của cô, một khi đã như vậy, cô dứt khoát nói là chủ ý cô đưa ra.
Đàm Thanh: "Cô... Cô..." Cô ta biết lấy thân phận bác sĩ đại đội của Lâm Dư Dư, đương nhiên có thể làm được chuyện như vậy. Thật ra, Đàm Thanh cũng chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, nếu trước mặt là một Lâm Dư Dư yếu ớt, cô ta đương nhiên dám hoành hành ngang ngược, nhưng đối mặt với Lâm Dư Dư hiện tại, cô ta cũng không dám lên tiếng.