Về nguyện vọng của cậu, người nhà vẫn luôn ủng hộ.
Ôn Lễ tên đầy đủ là Phạm Ôn Lễ, vẫn luôn lấy họ Phạm, sau này kết hôn sinh con, cũng sẽ mang họ Phạm, về chuyện này Ôn gia và Lâm Dư Dư đều rất ủng hộ, rốt cuộc Lý Thu Hồng là ân nhân cứu mạng của cậu, hơn nữa Lý Thu Hồng rất yêu thương Ôn Lễ.
Tháng 9 năm 83, Ôn Lễ trở thành một sinh viên, ngày Ôn Lễ khai giảng, là Lâm Dư Dư cùng cha Ôn, mẹ Ôn còn có Lý Thu Hồng đưa cậu đi, Ôn Sùng bị cả nhà từ chối, bởi vì anh quá nổi tiếng trên TV, mọi người cũng không muốn cuộc sống đại học của Ôn Lễ vì Ôn Sùng mà bị phá hỏng.
Đối với chuyện này, Ôn Sùng cũng thật bất đắc dĩ.
Ôn Tiểu Bảo lôi kéo anh thằng bé chạy nhảy: "Anh, anh về sau sẽ làm cảnh sát, anh thật lợi hại."
Ôn Lễ nắm tay em trai: "Vậy em muốn làm cảnh sát không?"
Ôn Tiểu Bảo lắc đầu: "Em không, em muốn làm bác sĩ."
Lâm Dư Dư nghe xong, không khỏi cười: "Sao con lại muốn làm bác sĩ?" Cô không biết, vậy mà con trai lại muốn làm bác sĩ, Ôn Tiểu Bảo thật giỏi.
Ôn Tiểu Bảo: "Bởi vì làm bác sĩ sẽ có thể ở bên mẹ mỗi ngày a, mọi người đều nói, mẹ là một bác sĩ rất giỏi." Thằng bé còn nhỏ tuổi, còn không hiểu dược sĩ khác với bác sĩ, cho nên mọi người dùng từ dễ hiểu để giúp thằng bé hình dung về nghề nghiệp của Lâm Dư Dư, cô là một bác sĩ. Lý Thu Hồng: "Sau này con lớn rồi, sẽ không muốn ở bên cạnh mẹ mỗi ngày nữa.”
Ôn Tiểu Bảo: "Sẽ không, con dù lớn thì vẫn muốn ở bên cạnh mẹ."
Mẹ Ôn: "Vậy con không tìm bạn gái sao?"
Ôn Tiểu Bảo: "Con không cần, con gái rất phiền phức, giống như em gái vậy, mỗi ngày đều khóc, con mói không cần."
Lâm Dư Dư: "Con biết bạn gái là gì sao?"
Ôn Tiểu Bảo: "Biết ạ, chính là bạn nhỏ nữ a."
Moi người nghe xong, không nhịn được cười.
Mọi người đưa Ôn Lễ đến ký túc xá, tuy rằng ký túc xá nam thì nữ không thể vào, nhưng người lớn trong nhà thì khác.
Trong phòng ngủ có mấy nam sinh ở, nhìn thấy cả nhà Ôn Lễ đi vào, có chút ngạc nhiên, sao nhiều người như vậy? Bây giờ tâm lý phản nghịch của nam sinh rất mạnh, thật vất vả mới thoát khỏi bố mẹ, đều không thích bố mẹ đưa đến trường.
Nhưng thật ra có nam sinh lại nhìn Lâm Dư Dư mấy lần, nhà cậu ta cũng có nhân viên nghiên cứu, lúc cậu ta đến viện nghiên cứu tìm người, đã từng gặp lâm Dư Dư. Nhưng nam sinh cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ là sau nghĩ thấy Ôn Lễ gọi Lâm Dư Dư là cô, sau này, lại tiếp xúc với Ôn Lễ nhiều, thậm chí thành tùy tùng của Ôn Lễ.
Bao nhiêu năm sau, sau khi tốt nghiệp, cậu ta thành quân sư của Ôn Lễ, hai người đã cùng nhau phá rất nhiều án kiện.
Mấy người Lâm Dư Dư cũng không ở đại học công an lâu, bọn họ rất nhanh liền trở về, trong quá trình trưởng thành của con cái, người nhà nên để con cái tự lập.
Sau khi người nhà đi, Ôn Lễ nói với nhóm bạn cùng phòng: "Mọi người, chúng ta đến từ năm sông bốn bể, hôm khó khó có dịp quen biết, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm đi." Trình Uy, quân sư tương lai của Ôn Lễ: "Được, tớ biết có một quán ăn rất ngon, giá cũng rất hợp lý, hương vị cũng tốt, mọi người đi không?"
"Đi"
“Cùng đi đi"
"Tớ không đi."
Qua một bữa cơm trưa, mọi người nhất nhanh đã hòa hợp. Nhưng cuộc sống đại học của Ôn Lễ, cũng không nhẹ nhàng như vậy, bởi vì mỗi tuần Ôn Sùng đều sẽ huấn luyện cậu, làm một công an, thân thủ vô cùng quan trọng. Tới lúc nghỉ hè, Ôn Sùng lại ném Ôn Lễ tới chỗ bộ đội, đi cùng Ôn Lễ là Trình Uy.
Giống như bây giờ, hai người đang ngôi trên xe lửa.
Ôn Lễ: "Huynh đệ, cảm ơn cậu." Nếu như một mình cậu đi, như vậy sẽ rất nhàm chán.
Trình Uy: "Chuyện nhỏ, tớ cũng dựa vào hào quang của cậu, cho dù tớ muốn đến đó huấn luyện, cũng không có cơ hội."
Ôn Lễ cười ha ha: "Thôi đi." Nhưng Trình gia với Ôn gia, đúng là bởi vì hai đứa nhỏ này, mà kéo gần quan hệ hơn.
Trong nhát mắt, Ôn Lễ lên năm 2. Hôm nay Ôn Lễ đang học, bảo vệ của trường lên phòng học gọi cậu: "Phạm Ôn Lễ.. Phạm Ôn Lễ ở đây không? Ngoài cổng có người thân đến tìm, nói là người thân của cậu qua đời."
Người thân qua đời? Ôn Lễ vừa nghe, liền vội vàng chạy ra hướng cổng trường, đầu óc trống rống, trong lòng không ngừng hoảng loạn. Bà nội ở nhà, ông ngoại và bà ngoại tuổi đã co, cậu không biết người thân qua đời là ai, trong lòng vô cùng bất an.
Đến cửa, chỉ thấy một người nam nhân trung niên gầy gò đứng đó. Người đàn ông kia nhìn thấy cậu, kích động tiến lên:"Cha..."
Ôn Lễ lùi về phía sau một bước, cận thận nhìn hắn. Người đàn ông thấy thế, trong mắt liền hiện lên vẻ bi thương: "Cha là Lâm Văn Huy... Đã nghe thấy tên chưa?"
Ôn Lễ đương nhiên biết, cậu đã lớn, chuyện giữa Ôn gia và Dương gia năm đó, cậu đã biết, mấy năm nay, dù cậu đã biết thân thế của mình, cũng không đến Lâm gia, trong lòng cậu, Lâm gia là người xa lạ. Cậu là một đứa nhỏ hạnh phúc lớn lên ở nông thôn, chuyện lúc nhỏ đều không có ký ức, chỉ có ký ức lúc sau, chính là có bà nội với cô, sau đó lại có Ôn gia, cho nên trong tâm Ôn Lễ, không có hận.
Cho dù hiện tại đối mặt với Lâm Văn Huy, cậu cũng không hận. Nhìn Lâm Văn Huy, cậu gật gật đầu:"Tôi biết, chuyện năm đó cậu đã nói với tôi, tôi nghĩ từ lúc ông và mẹ tôi ly hôn, lúc tôi về với mẹ tôi, tôi đã không còn quan hệ với Lâm gia."