Lâm Dư Dư từ sơ trung đến cao trung, đến đại học, đã tham gia quân sự 3 lần, một lần trước khai giảng sơ trung, một lần trước khai giảng cao trung, một lần trước khai giảng đại học. Cô không nghĩ gia đình đại đội trưởng lại quen biết với một người như vậy, hơn nữa, xem ánh mắt của người này, cũng không giống một quân nhân bình thường. Bởi vì lúc cô bước vào, ánh mắt cảu anh ta nhìn cô rất sắc bén, giống như anh ta đã nhìn thấu tất cả.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là, cô đã gặp nam nhân này rồi. Ngày đó, lúc cô cùng A Ngưu ăn mì ở tiệm cơm quốc doanh, người nam nhân này ngồi ở bên cạnh, đang cùng một người nam nhân mặc cảnh phục nói vê chuyện một đứa bé bị mất tích, sau đó cô ấy đi đến bàn cuối, chờ đến khi anh ta trở lại, họ đã không còn nói chuyện nữa.
Dựa theo lời nói ngày đó, người nam nhân cũng đang tìm kiếm đứa bé trong nhà bị mất tích, đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc. Mà anh ta, lại không phải người địa phương, vậy tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Không chỉ có Lâm Dư Dư nhận ra Ôn Hiền, Ôn Hiền cũng nhận ra Lâm Dư Dư. Ngày đó, khi anh ta đang cùng Tiền Quân ăn cơm, có một cô gái trẻ cùng với một ông già ngồi xuống bên cạnh bọn họ, anh ta đương nhiên nhìn thấy. Nếu là người khác, gặp một lần liên quên mất, tuy Lâm Dư Dư rất đẹp, ngũ quan hài hoà, nhưng đó không phải là nguyên nhân mà anh ta nhớ đến cô, điều này là do bệnh nghề nghiệp. Anh ta đã vào quân đội cùng Ôn Sùng được bảy, tám năm, bây giờ đã trở thành trợ thủ đắc lực của Ôn Sùng, năng lực của anh ta đương nhiên mạnh, trí nhớ, sự quan sát đều vô cùng nhạy bén, cho nên, anh ta vẫn có thể nhỡ ra cô gái này.
Hơn nữa, anh ta cũng nhìn thấy sự dao động trong mắt của cô gái này, cô ấy nhận ra anh ta.
Lâm Dư Dư nhớ rõ Ôn Hiền, nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đấy Ôn Hiền đang cùng một người nam nhân mặc cảnh phục nói chuyện, khiến cô khắc sâu trong ký ức, cho nên cô mới có thể nhớ rõ Ôn Hiền.
Nhưng rất nhanh, hai người đều bình tĩnh trở lại.
Ôn Hiền mở miệng trước, giả vờ không quen biết Lâm Dư Dư: "Bác sĩ đến xem bệnh giúp tôi sao? Bụng tôi không thoải mái, một lúc lại đau.
Lâm Dư Dư: "Được."
Cô đi đến ngồi xổm trước mặt Ôn Hiền: "Ngả người ra sau một chút, vén áo lên".
Bây giờ là cuối tháng tư, nhưng mặc một chiếc áo cũng vẫn lạnh, cho nên Ôn Hiền mặc thêm cả áo khoác ngoài.
Ôn Hiền ngả người ra sau, sau đó cởi áo khoác ngoài ra. Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, ngón tay mảnh khảnh của Lâm Dư Dư bấm lên bụng anh ta, cô ấn vài cái: "Thế nào? Đau không?"
Ôn Hiền gật gật đầu: "Đau."
Lâm Dư Dư: "Hôm nay ăn cái gì?"
Ôn Hiền: "Khoai lang, rau, củ cải, trứng xào."
Đại đội trưởng có chút xấu hổ, đó đều là đồ ăn nhà ông, nhưng nhà bọn họ cũng chỉ có những thứ đó, ngon nhất vẫn là là trứng gà. Đương nhiên, là Ôn Hiền đưa tiền. Thật ra đại đội trưởng không muốn lấy, nhưng Ôn Hiền cứ một hai bắt ông phải nhận, nên ông đành cầm tiền.
Lâm Dư Dư: "Mấy thứ này đều không sao, cũng không có tính hàn, sẽ không ảnh hưởng tới sức khoẻ. Trừ khi ăn khoai lang nhiều, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, nhưng dạ dày anh không cứng, chắc là cũng không ăn nhiều. Nếu vẫn đau, anh hãy đi đến bệnh viện kiểm tra, cũng không ngoại trừ bị đau dạ dày. Nhà tôi có thảo dược giúp tiêu hoá, đã phơi khô, dùng nước ấm pha rồi uống một chén, xem xem có đỡ hay không, nếu như không đỡ, anh mau đến bệnh viện."
Ôn Hiền: "Được."