Mẹ Ôn: "Lúc bình thường, Ôn Hiền có trở về ăn cơm trưa không?"
Trương Tiểu Nguyệt: "Có ạ." Bất quá căn tin ở đồn công an cũng không tồi, lúc Ôn Hiền trở về, nếu có món thịt, sẽ mang thêm chút thịt trở về.
Mẹ Ôn: "Vậy trưa mai cháu qua bên kia ăn cơm trưa luôn nhé, tối nay Ôn Hiền trở về cháu nói với thằng bé một tiếng, để thằng bé trưa mai trực tiếp qua bên kia, giữa trưa Ôn Sùng cũng trở về ăn cơm."
Trương Tiểu Nguyệt: "Dạ, được ạ." Với quan hệ của hai nhà như vậy, không cần quá khách sáo. Lúc trước Trương Tiểu Nguyệt vẫn luôn sinh hoạt ở huyện thành, tuy chuyển đến sinh sống ở thủ đô còn có chút khẩn trương, nhưng ở trước mặt người quen cũng không bó tay bó chân.
Sau khi hẹn giờ, Lâm Dư Dư và mẹ Ôn liền trở về. Không ngờ về tới trước cửa nhà, lại thấy một người đang lén lút nhìn xung quanh. Lâm Dư Dư chớp mắt một cái: "Người nào đó? Lén la lén lút ở cửa nhà ta làm gì?" Cô hô to một tiếng, liền đuổi theo.
Xem vóc dáng người này hẳn là giới tính nam, tuy rất gầy, nhưng tương đối cao, hơn nữa quần áo cũng là kiểu dáng dành cho nam, cho nên có thể xác định đây là một người đàn ông. Nghe được thanh âm của Lâm Dư Dư, đối phương liền nhanh chân bỏ chạy.
Mẹ Ôn cũng muốn theo sau, nhưng bà không chạy nhanh như con dâu và cái kẻ lén lút kia, chỉ có thể hô lớn: "Dư Dư đừng đuổi theo, con phải cẩn thận a, đừng đuổi theo..." Bà lo lắng con dâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Dư Dư: "Mẹ yên tâm, con sẽ không có việc gì." Tuy cơ thể của Lâm Dư Dư thực khỏe mạnh, nhưng tốc độ chạy của phái nữ, trời sinh không bằng phái nam. mắt thấy gã đó sắp chạy thoát, cô liền lén sử dụng dị năng hệ thực vật, chỉ thấy một cái cây ven đường đột nhiên gãy cành, rớt xuống trúng người đàn ông kia. Bất quá cành cây đó cũng không thô to, chỉ đè người lại thôi, chứ không ép chết người.
Cành cây rớt xuống quá đột ngột, gã đàn ông không kịp giảm tốc độ, trực tiếp bị cành cây vướng ngã. Nhưng mà, người đàn ông lập tức lại đứng lên chạy đi. Lâm Dư Dư đã đuổi không kịp rồi, gã đàn ông đó vừa rồi bị cành cây vướng ngã, xem ra khẳng định rất đau, nếu còn có thể chạy nhanh như vậy, cũng thật là trâu bò.
Bất quá, người này là ai a?
Lâm Dư Dư kéo cành cây sang một bên, cái cành này là một cái cây trong sân vườn của một hộ gia đình, cây này có chút lâu năm, bởi vì cây còn muốn cao hơn cả nhà kiểu tây. Làm gãy cành cây của nhà người ta, Lâm Dư Dư cũng thực băn khoăn, đành phải đi gõ cửa: "Xin hỏi có người ở nhà không?"
Có một bà lão từ trong nhà bước ra: "Có, ai đó?" Bà lão thấy Lâm Dư Dư đứng trước cửa,"Cô gái, cháu có chuyện gì sao?"
Lâm Dư Dư: "Thím, vừa rồi cái cây kia rớt một cành cây xuống, ngài xem?"
Bà lão ra cửa vừa thấy, nhìn thấy cành cây bên cạnh, lo lắng hỏi: "Ai nha, cô gái à, có rớt trúng cháu hay không a?”
Lâm Dư Dư cũng ngượng ngùng, rõ ràng là cô cố ý làm gãy, cô lập tức nói: "Không có, không có ạ."
Bà lão: "Mấy ngày nay cái cây này liên phải bị đốn bỏ, Tổ Dân Phố tới nhắc nhở qua mấy lần, nói này cây quá cao, sẽ làm phiên đến nhà người khác, cho nên chờ hai ngày này con trai thím có thời gian rảnh, sẽ gọi vài người tới hỗ trợ, đốn nó xuống."
Lâm Dư Dư nghe sắp đốn cây, cũng thở phào nhẹ nhõm. Bằng không cái cây đang tươi tốt của nhà người ta tự dưng bị cô làm gãy, là lỗi của cô."Thím, nhà của chúng cháu liền ở đằng đó, đến lúc đó nếu muốn hỗ trợ có thể tới gọi chồng của cháu, chồng cháu trước đó là quân nhân, cho nên sức lực rất lớn." Là do cô làm gãy cây của nhà người ta, vậy đành nhờ Ôn Sùng tới thay cô trả nợ a.
Bà lão: "Không cần, không cần đâu, cháu có lòng rồi, cảm ơn cháu a."
Lâm Dư Dư: "Không cần khách sáo. Thím, chúng cháu vừa chuyển đến nơi này, trong nhà cũng có hai người bà, nếu ngài ở một người cảm thấy nhàm chán, có thể ghé sang nhà chúng cháu ngồi chơi, chúng cháu ở căn nhà số 18 kia ạ."
Bà lão: "Ừ, được."