Hai người mẹ một bên nói chuyện, một bên khen con người kia.
Trời mùa đông tối nhanh, nhưng cho dù thế, hội trường chi ủy của thôn Phạm lại vô cùng sáng, không nói đến đèn đường, bên trong hội trường cũng vô cùng rộng và thoáng.
Lúc này còn chưa mở TV, nhưng bên trong hội trường đã có không ít người ngồi, có người ngồi dựa vào vách trường, bởi vì chỗ kia đông, ngồi nóng.
Bọn nhỏ đang chơi bên ngoài hội trường, từng tiếng kêu cùng tiếng cười đan xem, bên trong có không khí Tất.
"Dư Dư" Trần Hà đưa hai đứa con đến cổng hội trường, nhà bọn họ ăn cơm sớm, cha mẹ chồng mang theo con cái đi chơi, cô ta không có việc gì, lại đến đây xem sao. Phạm Quốc Đồng cũng không được nghỉ, hôm nay không phải cuối tuần, nên anh ta không ở nhà.
Lâm Dư Dư: "A" Cô lôi kéo Ôn Sùng đi qua,"Chị Trần, ăn cơm chưa?"
Trần Hà: "Ăn rồi, đây là chồng em à?" Nhìn bộ dáng của bọn họ, người đàn ông này dáng dấp rất tốt, toàn thân khí chất vừa nhìn liên biết không phải người bình thường.
Ôn Sùng 31 tuổi không khác với mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi ở đại đội, thanh niên ở đại điện làm việc lâu ngoài trời không thể so sánh với Ôn Sùng ngồi trong phòng làm việc, có điều, làm da của Ôn Sùng cũng không trắng, người đi ra từ bộ đội, rất ít người trắng.
Lâm Dư Dư cảm thấy, nam nhân có da màu lúa mạch mới đẹp, gợi cảm.
Lâm Dư Dư: "Đây là chồng em, Ôn Sùng. Anh Sùng, đây là chị Trần, mấy năm trước, em nhờ anh mua chăn gối là để dùng chúc mừng chị Trần kết hôn."
Ôn Sùng: "Xin chào."
Trân Hà không nghĩ tới chăn gối còn có dạng như vậy, cô liền nói, chăn gối đẹp như vậy, bách hóa cao ốc trong huyện cũng không có, nếu như có, chắc chắn cũng đã bị người khác mua hết."Cám ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."
Ôn SÙng: "Khách sáo rồi."
"Bác sĩ Lâm đến."
"Bác sĩ Lâm, đại đội trưởng nói cái TV này là do chồng cô mang đến, TV rất đắt sao?"
"Bác sĩ Lâm..
Mấy người dân trong thôn vây quanh.
Lâm Dư Dư: "Quạt điện cần phiếu, nếu như lúc đó có phiếu, tôi sẽ giúp mang đến giúp mọi người. Quạt điện ước chừng cũng phải trăm tệ, nhưng TV không đắt."
Trương Cao An cùng Trần Kiều cùng tới, trước kia Trân Kiều rất không thích Lâm Dư Dư, thậm chí là đố kị. Về sau lúc cô ta sinh con, gặp phải chuyện gì, cô ta đều tìm Lâm Dư Dư, dần dần, liền cảm kích Lâm Dư Dư, thêm lần này, Lâm Dư Dư nói cho bọn họ chuyện thi đại học, cho nên lại càng cảm kích.
Trần Kiều: "Dư Dư..."
Lâm Dư Dư: "Đồng chí Trần Kiều." Trần Kiều đi tới, Trương Cao An ôm con đi theo phía sau: "Hai người cũng tới xem TV à?”
Trần Kiều: "Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiếu kì mà." Nói xong, nhìn về phía Ôn Sùng,"Dư Dư, đây là chồng cô à?"
Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."
Trần Kiều: "Trước kia cô nói, nếu không trở về thành phố liên không kết hôn, hiện tại liên muốn vả mặt đi?" Ai cũng biết, lời lúc đó của Lâm Dư Dư không thể coi là thật, cho nên bây giờ nghe tin cô kết hôn, mọi người cũng không nói gì, lại nói Lâm Dư Dư đã làm rất nhiều chuyện cho đại đội, tất cả mọi người đều rất cảm kích.
Lâm Dư Dư cười nói: "Đúng vậy, bây giờ tự mình mất mặt, tự vả mặt mình, nhưng cũng không có cách nào."
Những người khác nghe xong, cũng không nhịn được cười.
Trần Hà: "Cái này gọi là duyên phận đến, muốn cản cũng không cản được."
Tiền Cúc Phân nói: "Bác sĩ Lâm, hai người bao giờ sinh con a?"
Ôn Sùng nghe vậy, lỗ tai khẽ động, hai mắt lén nhìn về phía Lâm Dư Dư. Vì trước hôn nhân, anh cũng không chờ mong con của mình. Dù sao trong kế hoạch ban đầu của anh, không có chuyện lấy vợ sinh con, Ôn gia có Ôn Lễ, anh cảm thấy đủ rồi, không muốn để Ôn Lễ chịu ủy khuất. Nhưng, lúc này nghe mọi người nói như vậy, ngược lại anh cảm thấy hiếu kì. Nếu như anh và bác sĩ Lâm có con, Ôn Lễ cùng con bọn họ, anh tin bản thân có thể đối xử công bằng.