Chương Long nhìn thấy, hai mắt như muốn rớt ra: "Chị Dư Dư, cái này lấy ở đâu vậy?"
Lâm Dư Dư: "Chị đặt bẫy ở trên núi, mỗi tuân đều đi xem, lúc có, lúc không, như mấy lần trước đi đều không có."
Chương Long: "Chị thật lợi hại." Đây đều là thịt a.
Lâm Dư Dư: "Chuyện này không được nói với người khác, nếu không, chúng ta sẽ không được ăn thịt nữa."
Chương Long: "Em hiểu, chị yên tâm.", Chương Nham là người khôn khéo, con trai của ông ý đương nhiên cũng không ngốc,Chị Dư Dư, trước kia chị gửi thịt khô vê nhà là nhờ cái này đúng không?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, tích thật lâu mới có. Mấy con vật hoang sập bẫy cũng chưa chắc nhặt được, có lúc sẽ bị người khác lấy mất."
Chương Long suy nghĩ một chút nói: "Chị Dư Dư, nếu không chị nói cho em chỗ đặt bẫy, về sau em sẽ đi nhặt cho chị,"
Lâm Dư Dư nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lần, sau đó lắc đầu nói: "Không được, nếu em xảy ra chuyện gì, chị biết nói thế nào với chú?"
Chương Long còn muốn nói gì, nhưng Lâm Dư Dư nói: "Về sau mỗi lần nhặt được con vật hoang, chỉ cần em nhớ tới làm sạch lông là được."
Chương Long: "Em nhất định sẽ làm."
Sau khi ăn cơm chiều, ba người liền làm sạch lông ba con thỏ. Ngày hôm sau, Lâm Dư Dư liên đem hai con thỏ đến nhà bác gái Lý và Thôi Mẫn, để lại một con thỏ để Lý Thu Hồng treo gió, cô chuẩn bị gửi cho Ôn Sùng. Nhận hai cái quạt điện của người ta, tuy người ta có mục đích, đó là hy vọng cô chăm sóc tốt cho Tiểu Ôn Lễ, nhưng vốn dĩ chăm sóc tốt cho Tiểu Ôn Lễ là trách nhiệm của cô, cho nên cô vẫn rất cảm kích Ôn Sùng.
Giữa tháng bảy, Ôn Sùng nhận được thịt thỏ mà Lâm Dư Dư gửi, cách bưu kiện anh gửi Lâm Dư Dư một tháng.
Hôm nay, Ôn Sùng nhận được một bưu kiện, thật ra cũng không lớn, nhưng lớn hơn so với một phong thư. Anh đọc bưu kiện, nếu không phải chữ viết trên bưu kiện khiến anh biết là do bác sĩ Lâm gửi tới, anh có lẽ sẽ nghĩ là do Ôn Hiền gửi tới.
Ôn Sùng mang bưu kiện vào văn phòng, những đồng nghiệp khác gặp anh, liền tò mò hỏi: "Ôn trợ lý, bưu kiện thật lớn."
Ôn Sùng cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện với họ, Anh đi vào văn phòng của mình, bởi vì rất tò mò về bưu kiện này, cho nên dù đang trong thời gian làm việc anh vẫn mở bưu kiện ra. Thật ra mở bưu kiện trong giờ làm cũng không có gì to tát, nhưng Ôn Sùng là người nguyên tắc, thời gian làm việc rất hiếm khi làm việc riêng. Xem bưu kiện cũng là việc riêng. Sau khi mở bưu kiện ra, anh có chút kinh ngạc, có rất nhiều đồ bên trong, có mộ nhĩ, nấm, rau dại, cuối cùng còn có một gói thịt, anh đương nhiên nhận ra đây là thỏ hoang, hơn nữa còn có hai con thỏ hoang.
Ôn Sùng thấy mấy thứ này, không nhịn đuọc nở một nụ cười. Khác với nụ cười lịch sự và xa cách trước đây, đây là nụ cười phát ra từ trong tâm. Anh nghĩ, bác sĩ Lâm gửi cho anh mấy thứ này, là muốn gián tiếp nói cho anh, Ôn Lễ ở chỗ cô sống rất tốt? Cuối cùng, anh lấy thư ra đọc.
"Xin chào Ôn tiên sinh:
Quạt điện mà anh gửi tôi đã nhận được, nhưng trong nhà vẫn chưa có điện, cho nên tôi mượn hoa hiến Phật, tặng cho thầy tôi ở sở. Ôn tiên sinh, không biết ở chỗ anh có thể mua được đèn pin không? Trong nhà đang dùng đèn dầu, buổi tối lại phải đốt đèn rất phiên phức, nếu có đèn pin sẽ tiện hơn. Lần này gửi thịt khô ra mong Ôn tiên sinh sẽ nhân, là để cảm ơn về cái quạt điện. Nếu Ôn tiên sinh cảm thấy hương vị rất ngon, có thể hồi âm cho tôi, lần sau tôi lại gửi cho Ôn tiên sinh.
Bác sĩ Lâm."
Ôn Sùng xem thư xong, chỉ có một suy nghĩ, số chữ trong thư đã nhiều hơn bức thư đầu tiên.
Nhưng, bác sĩ Lâm cũng rất thông minh, biết anh sẽ không lấy tiền, cho nên gửi thịt khô cho anh, mấy thứ này anh cũng không thể trả lại.
Thịch thịch thịch...
Lúc Ôn Sùng đang tự hỏi, tiếng gõ cửa văn phòng liền vang lên: "Tiểu Ôn, đang bận sao?”
Ôn Sùng vừa nghe là giọng nói của lãnh đạo, vội nói: "Mời vào."
Một người đàn ông trung niên bước vào, nhìn qua rất nghiêm túc, nhìn thấy đồ vật trên mặt đất, người đàn ông có chút bất ngờ: "Đang mở bưu kiện gì vậy?
Ôn Sùng: "Là đồ người bạn gửi tới, ngài xem có thích đồ nào không?" Nói xong, liền đem một con thỏ treo gió ra,"Nghe nói thịt thỏ này hâm cũng rất ngon, ngài cầm về nếm thử."
Người đàn ông trung niên cũng không khách khí: "Cậu chuẩn bị một chút, lát nữa đi gặp lãnh đạo cùng tôi, mấy ngày nữa chúng ta phải tiếp khách quý."