Lâm Dư Dư: "Được ạ. Nhưng mà sau cơm chiều chị hãy tới, sau cơm chiều sẽ có một buổi họp, em sẽ mở một khóa bổ sung kiến thức nhỏ liên quan tới vệ sinh cho mọi người. Tới lúc đó, chị dẫn đầu uống thuốc là được, được không?”
Trân Hà liên hiểu ý Lâm Dư Dư, đây là mở rộng.
Thuốc Đông y rất khó uống, tuy bạn nhỏ không muốn uống nhưng vẫn ngoan ngoãn. Có rất nhiều đứa nhỏ thật sự ngoan ngoãn, giáo viên và bác sĩ Lâm nói gì thì chúng liền nghe theo. Có đứa không ngoan ngoãn, không muốn uống thuốc nhưng sau khi nghe con sâu trong bụng sẽ phát triển, bỏ ra từ trong mông thì chúng bị dọa sợ, sôi nổi muốn lấy thuốc để uống.
Văn phòng thôn ủy cách vách trạm y tế, nhân viên ghi điểm tới trước thời gian tan tâm vì sau khi tan tâm, mọi người sẽ tới đây nộp cuốc và các dụng cụ khác và họ phải ký tên. Đó cũng là trách nhiệm của người phụ trách ghi điểm.
Nhân viên ghi điểm là người đàn ông trung niên, trước đây từng đi học mấy năm nên mới được nhận chức vụ này. Ông ấy thấy trạm y tế náo nhiệt, rất nhiều bạn nhỏ đang xếp hàng chờ đồ uống, trong đó còn có đứa nhỏ nhà mình thì ông ấy †ò mò.
Phạm Ái Hoa: "Các cháu đang làm gì? Uống thứ gì đó?"
Con gái của Phạm Ái Hoa tên Phạm Tiểu Thanh nói: "Chúng con đang uống thuốc, bác sĩ Lâm nói uống thuốc này sẽ không giun đũa trong bụng phát triển, sẽ không lo thủng bụng."
Phạm Ái Hoa: "Nên uống. Bác sĩ Lâm, múc cho tôi một chén." Lâm Dư Dư: "Được nhưng ngài phải đợi tới buổi tối. Bây giờ thuốc không đủ nên chỉ có thể để các bạn nhỏ dùng trước."
Phạm Ái Hoa: "Trẻ con quan trọng."
Lâm Dư Dư: "Thuốc xổ giun đũa này là 2 công điểm một phần. công điểm thì tới cuối năm, lúc đại đội trưởng thống kê thì sẽ trừ đi."
Phạm Ái Hoa: "Không quan tâm bao nhiêu công điểm. Cơ thể quan là trọng." Lời này nói dễ nghe vì ông ấy cảm thấy 2 công điểm còn tiện nghi nên mới không so đo. Nếu là 20 công điểm thì không dễ nói chuyện như vậy.
Dần dần, ngày càng có nhiều người tan làm, cuốc đất trở về. Lúc họ nhìn thấy chuyện này, biết trạm y tế đã cho các cháu uống thuốc xổ giun đũa thì rất vui mừng.
Đại đội trưởng nhân cơ hội nói buổi tối có buổi tụ họp.
thôn Phạm gia không có điện sau mùa hè và trời dần tối sớm nên sau giờ cơm chiều thì trời không còn sáng lắm làm cho việc tổ chức cuộc họp trở nên không thuận tiện. Vì thế, Lâm Dư Dư nhờ đại đội trưởng đốt một vài ngọn lửa cho hai bên, coi như là một bữa tiệc lửa trại vào ban đêm không khác thời hiện đại.
Trong bữa tiệc lửa trại, Lâm Dư Dư bổ sung khóa kiến thức vệ sinh cho mọi người. Sau đó cô mời Trần Hà, Tiên Cúc Phân ngồi trong đám người bên dưới, những người có chức vụ trong thôn Phạm gia cùng uống thuốc xổ giun đũa.
Đại đội trưởng nhìn bầu không khí sôi nổi trong thôn, tâm tình vô cùng tốt.
Lâm Dư Dư gần đây rất bận, cô sắp xếp lại một ít loại thảo mộc thích hợp trồng trọt trong thôn Phạm gia. Sau khi bác sĩ Lư nói hết tập tính của các loại thảo mộc cho cô nghe, cô sửa sang lại chúng rồi viết ra sách.
"Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư ở đây không? Thư của cô."
Lâm Dư Dư bước ra từ trạm y tế: "Thư của tôi? Cảm ơn." Tháng trước cô mới nhận được thư của Lưu Á Cầm. Lần này người gửi thư cho cô là ai? Kết quả cô vừa mở thư ra đọc thì đó là chữ viết của Ôn Sùng.
"Bác sĩ Lâm, chào cô:
Nghe nói cô rất muốn nghiên cứu cách trồng trọt thuốc trung, có hứng thú với Trung y? Tôi sẽ cử hai chuyên gia về lĩnh vực này cho cô, thế nào? Nếu cô đồng ý thì cuối tuần tìm một chỗ, gọi điện thoại cho tôi.
Ôn Nhị"
Lâm Dư Dư suy nghĩ một chút, sao Ôn Sùng biết chuyện này? Nhưng mà cô mặc kệ sao anh ta biết, Ôn Sùng nhắc chuyện này trong thư làm khơi dậy hứng thú của cô. Cho nên vừa đến cuối tuần, Lâm Dư Dư liền đi tới bưu điện ở trấn trên. Thời buổi này, ít nơi có thể dùng được điện thoại, đối với người dân ở dây thì họ có thể tới bưu điện để gọi.