Lâm Yến: "Ôi, làm người bán hàng đúng là tốt thật, có cái gì tốt đều giấu đi được."
Lâm Dư Dư: "Còn không phải sao."
Hai người hàn huyên một lát Lâm Yến liền đi, buổi chiều cô ấy còn phải làm việc. Chờ Lâm Yến đi rồi, Lâm Dư Dư nói với Lý Thu Hồng: "Thím, cháu lên núi hái thuốc, hôm nay sẽ về sớm chút, cháu mời Lâm Yến và Trần Hà tới ăn cơm chiều. Dù gì cũng là chuyển sang nhà mới, mời mấy thanh niên trí thức quan hệ tốt cùng nhau chúc mừng một chút."
Lý Thu Hồng: "Đúng là nên vậy, trong nhà có trứng gà còn có đồ ăn, nếu muốn thịt, vậy giết một con gà mái già nhé?" Tuy bà cũng tiếc trứng với con gà mái già nhưng thanh niên trí thức Lâm có ân với bà, gà thì nuôi lại là được mà.
Lâm Dư Dư nói: "Không cần không cần, còn không bằng để lại cho nó đẻ trứng, lúc đó mời khách ăn trứng là được rồi. Nói không chừng hôm nay cháu vận khí tốt, lên núi đụng phải gà rừng." Thú lớn thuộc về đại đội, phải chia ra với các hương thân, nhưng mấy con nhỏ như gà rừng, thỏ hoang thì không cần chia, ai bắt gặp thì cứ yên lặng bắt về nhà ăn, ai cũng ngầm hiểu là vậy. Chẳng qua, cho dù mọi người đều biết cũng không thể lôi chuyện này ra nói, nói ra đi ý nghĩa liền khác rồi.
Lý Thu Hồng cười cười, bà nghĩ Lâm Dư Dư đang đùa.
Chỉ là, bà sai rồi, Lâm Dư Dư không hề nói đùa.
Lâm Dư Dư lên núi, việc đầu tiên là đi tới chỗ có dã tham, mấy cây nhỏ cô chừa lại lần trước đang phát triển rất tốt. Tiếp theo, cô bắt đầu dùng dị năng tìm kiếm các loại đồ vật, lúc trước ở ký túc xá thanh niên trí thức, yêu cầu của cô với đồ ăn chỉ là lấp đầy bụng.
Đồ ăn ở nơi này đối với người tới từ mạt thế như cô chính là một loại phúc lợi, cho nên cô ăn gì cũng hạnh phúc. Nhưng hiện tại đã ổn định lại, cô có nhiều thứ để lựa chọn, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Tỷ như nấm này, gừng dại này, rôi mộc nhĩ dại, vân vân. Lâm Dư Dư hái toàn bộ bỏ vào sọt.
Đặc biệt là lúc này mọi người đều đang làm việc, căn bản không ai phát hiện ra. Đương nhiên, nếu có người tới gần, cô cũng có thể cảm giác được. Có đầy đủ các loại gia vị, Lâm Dư Dư chuyển mục tiêu sang mấy con vật hoang dã. Sau nửa giờ, cô bắt được một con gà rừng cân rưỡi. Để tránh việc nó kêu ra tiếng, Lâm Dư Dư trực tiếp vặn gãy cổ nó.
Một con gà rừng cũng là tương đối rồi, tiếp theo, cô bắt đầu đi hái thảo dược.
Trở lại Lý gia mới ba giờ hơn, Lý Thu Hồng đã ngủ rồi, người bệnh uống thuốc xong hay buồn ngủ, nhưng mà cô lại thấy Tiểu Ôn Lễ ngồi trên bậc của."Tiểu Ôn Lễ..."
Tiểu Ôn Lễ thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, vội chạy tới: "Chị, chị về rồi ạ?" Đôi mắt to trong veo nhìn Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, chị về rồi. Chị về từ trưa nhưng nghe bà nói em đang đi chơi, sao giờ lại ngồi đây?"
Tiểu Ôn Lễ: "Em chơi một lát liền trở lại rồi, bà bảo chị lên núi hái thuốc nên em ngồi đây chờ chị."
Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ ngoan quá, Tiểu Ôn Lễ ngoan như vậy, chị phải thưởng em cái gì đây nhỉ?"
Tiểu Ôn Lễ vội vàng nới: "Không cần không cần, chị... Chị ở đây là tốt rồi. Chị ơi, bà bảo chị sẽ ở lại nhà mình, có thật không ạ?”
Lâm Dư Dư: "Là thật đó, em có vui không?” Tiểu Ôn Lễ: "Vui lắm à, thật sự là quá tốt luôn." Nói xong còn vỗ tay.
Hai người nói nói cười cười vào sân, Lâm Dư Dư bỏ đồ đạc vào bếp, cô lấy dược liệu bỏ vào giỏ trúc rồi mang ra ngoài phơi, sau đó lại lấy gà rừng, nấm, gừng dại và mộc nhĩ dại ra.
Tiểu Ôn Lễ: "Oa?" Thằng bé vội lấy tay che miệng, sau đó nhỏ giọng nói,"Chị ơi, gà." Thằng bé chưa thấy gà rừng bao giờ nên không biết đây là gà rừng, dù sao nhìn cũng giống con gà,Chị ơi, con gà này bất động."