Trên thực tế, đoạn này trong tiểu thuyết nếu so với thực tế thì rất ít xuất hiện.
Sau khi bắt được thỏ rừng, hai người còn đào rau dại, hái nấm mèo dại, chất đầy thảo mộc và cỏ heo liền trở về. Bời vì đều là cây cỏ nên sọt tương đối nhẹ, Lâm Dư Dư cõng sọt của mình, lại xách theo sọt của Tiểu Ôn Lễ.
Trở lại nhà Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng chặn lại nói: "Dư Dư, đại đội trưởng vừa tới tìm cháu. Cậu ấy nói là có việc quan trọng muốn nói với cháu, cháu nhanh đi tìm đại đội trưởng đi."
Lâm Dư Dư nghe xong thì không vội: "Cháu liền đi đây. Đúng rồi. Thím ơi, chúng cháu nhặt được một con thỏ rừng nên nhờ thím xử lý giúp. Thím chỉ cần lột lông thỏ rồi xử lý tốt, chờ trời lạnh có thể làm miếng lót dưới đế giày cho Tiểu Ôn Lễ. Sau đó lại lót thêm một miếng vải thô bên ngoài, người ta nhìn thấy cũng không biết đây là lông thỏ đâu."
Lý Thu Hồng: "Ôi trời, còn nhặt thỏ rừng. Dư Dư, vận khí của cháu thật là tốt." Dưới con mắt của người già, vận khí và phúc khí không khác nhau lắm. Vận khí tốt cũng có nghĩa là phúc khí tốt.
Lâm Dư Dư cười cười: "Sau đó, thím cắt riêng cho cháu một cái đùi thỏ để mang đi phơi khô. Cháu muốn gửi về cho mẹ cháu nếm thử." Dù mất một cái đùi thỏ, vân đủ ăn cho hai người lớn và một đứa nhỏ. Trong ký ức của nguyên chủ, cô chưa từng làm thịt phơi nhưng phụ nữ ở nông thôn thường làm nên Lý Thu Hồng sẽ biết làm.
Lý Thu Hồng: "A, được, cháu cứ yên tâm." Bà đã uống thuốc được 4 đến 5 ngày rồi. Bây giờ người đã khỏe hơn nên làm việc nhà cũng thành vấn đề. Bà vốn muốn bắt đầu làm việc nhưng Lâm Dư Dư nói nếu dưỡng bệnh thì nhất định phải dưỡng cho hết bệnh, còn không thì sau này bệnh sẽ nặng hơn. Bà cho là đúng nên quyết định không bắt đầu làm việc.
Cho nên mấy ngày nay, bà ở nhà giúp Lâm Dư Dư sắp xếp lại dược liệu, phơi dược liệu, nấm mèo, rau dại, còn có cây nấm.
Thanh niên trí thức Lâm là một đứa nhỏ hiếu thảo, muốn phơi khô nấm mèo và cây nấm để gửi về cho người mẹ trong thành.
Lâm Dư Dư cùng Lý Thu Hồng nói thêm vài lời thì liền đi tìm đội trưởng.
Đại đội trưởng ở trong văn phòng thôn ủy, cùng kế toán và thư ký chờ các cán bộ của đại đội thảo luận về chuyện này. Khi ông nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, vội vàng đón cô vào: “Thanh niên trí thức Lâm, cháu xem đây là cái gì?"
Lâm Dư Dư nhìn tờ báo là biết bên trong đang nói cái gì. Cô vừa cầm lên liền thấy bản thảo mà mình gửi vào ngày đó đã được đăng lên báo. Nội dung đã bị chỉnh sửa, việc đó bình thường vì dù sao đây là một bản thảo tất nhiên có giới hạn số lượng chữ, nhưng nội dung chính vẫn không thay đổi.
Mục đích là thể hiện mối quan hệ tốt giữa thôn dân và thanh niên trí thức, nhất là bỏ thêm câu nói của cô ở cuối bài viết: Chỉ cần mỗi người đều dâng một tấm lòng nhân ái, thế gian sẽ biến thành một thiên đường.
Thư ký: "Thanh niên trí thức Lâm, đây là lân đầu tiên thôn Phạm gia của chúng tôi có mặt trong bài báo. Đây là một sự kiện vinh dự, cô thật là may mắn."
Lâm Dư Dư chặn lại nói: "Không có không có, là Phạm Quốc Đống đã cứu tôi. Phạm Quốc Đống là người của thôn Phạm gia nên có thể coi là thôn Phạm gia đã cứu tôi. thôn Phạm gia cho tôi niềm tin để tiếp tục sống, tôi chỉ đang báo đáp thôn Phạm gia. Đây là việc nên làm thôi. Hơn nữa, cũng không tính là tôi báo đáp thôn Phạm gia vì tôi chỉ viết ra những chuyện thật sự xảy ra."
Thư ký: "Không không không, cô đã báo đáp thôn Phạm gia của chúng tôi. Không phải là thôn Phạm gia của chúng tôi muốn mở phòng khám sao? Sau này, chúng ta không phải tìm thầy thuốc ở cách vách, xem sắc mặt của đại đội ở cách vách."
Lâm Dư Dư vừa nghe, vui sướng hỏi: "Đã xác định rồi sao?"
Thư ký nhìn dáng vẻ vui sướng của cô thì gật đầu.
Đại đội trưởng: "Đừng vui mừng quá sớm. Hôm nay tôi và thư ký đi họp ở công xã, nhận được thông báo từ cấp trên trong huyện. Tôi thấy thông báo này có liên quan đến vị lãnh đạo tòa soạn báo mà cô đã gặp vào mấy ngày hôm trước."