Lâm Dư Dư: "Không có việc gì. Em để thực đơn trong túi, anh chuẩn bị món ăn theo đó là được."
Lưu Á Cầm: "Mẹ đi chuẩn bị."
Mẹ Ôn: "Mẹ cũng đi chuẩn bị, mẹ cầm chìa khóa nhà Ôn Hiền nên đi thẳng tới nhà Ôn Hiền chuẩn bị đồ. Bà ở lại chăm sóc Dư Dư”"
Lưu Á Cầm: "Cũng được."
Quay trở lại phòng bệnh nhìn con trai được đặt một bên, không thể không nói... đứa nhỏ này vừa sinh ra đã hơi kỳ quái. Chủ yếu là tình trạng tróc da đầu trên đầu cậu bé, Lâm Dư Dư vừa nhìn liên thấy buồn cười nhưng làn da của trẻ con thật tốt.
Ôn Sùng: "Em đang cười cái gì?" Anh xem Lâm Dư Dư chỉ lo ngồi cười một mình, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Dư Dư chỉ trẻ con: "Cười con trai anh."
Ôn Sùng: "... Thằng bé làm sao?"
Lâm Dư Dư: "Cảm thấy rất thú vị. Sinh mạng của đứa nhỏ tới thật thần kỳ."
Ôn Sùng: "... Đáng tiếc không thể quay về."
Lâm Dư Dư:”..."
Lâm Dư Dư sinh thường nên chỉ ở bệnh viện ba ngày liền xuất viện. Ngày đó, cô xuất viện đúng lúc em bé tỉnh lại, còn mở to đôi mắt đen bóng.
Mẹ Ôn: "Biết hôm nay muốn xuất viện?" Lưu Á Cầm: "Vừa thấy liền biết đó là đứa trẻ thông minh."
Lâm Dư Dư: "Giống cha thằng bé, dù sao cha nó cũng thông minh."
Ôn Sùng cảm thấy vợ anh đang ngầm khen ngợi anh.
Mẹ Ôn cười nói: "Người ta thường nói con gái giống cha, con trai giống mẹ. Đứa nhỏ này giống con."
Lâm Dư Dư: "...
Mọi người nghe xong hiểu ý cười.
Lâm Dư Dư trở lại thôn Phạm gia, các hương thân đều cầm trứng gà đường đỏ tới nhìn, có còn tặng gà mái già. Mẹ Ôn cùng Lưu Á Cầm tiếp đón mọi người, tuy đứa nhỏ mới sinh ra nhưng khách tới thì vẫn phải ôm ra cho mọi người ngắm. Thật ra, Lâm Dư Dư không ra vè như một số người khác, lo này lo kia vì đứa nhỏ yếu ớt tới vậy sao?Chờ tiễn một đợt lại tới một đợt khác, cuối cùng căn nhà cũng trở nên yên tĩnh.
Ôn Sùng: "Ngày mốt con phải trở về thủ đô, căn phỏng ở thủ đô đã vắng vẻ một năm. Lần này, trước khi con trở về sẽ gọi người tới dọn dẹp, chờ vợ con ở cữ xong thì mọi người liền ra đó ở. Mọi người thấy thế nào?" Ý là anh không thể xin nghỉ phép để về quê ăn tết, anh hy vọng người nhà cùng nhau tới thủ đô ăn tết.
Lâm Dư Dư: "Được." Cô đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, người khác sao quan trọng bằng người trong gia đình.
Ngày mốt, trời còn chưa sáng nhưng Ôn Sùng đã ra cửa đón xe lửa. Con trai và vợ đều ở chỗ này, cha mẹ cũng ở đây nên anh thật sự không muốn rời đi. Anh cảm thấy vô cùng tủi thân và đáng thương.
Nhưng mà không có người quan tâm tới tâm trạng của anh.
Lâm Dư Dư ở cữ kết thúc, thư thông báo kết quả thi đại học đã có. sinh viên tới từ thôn Phạm gia chiếm rất nhiều. Ít nhất là Lâm Dư Dư, Chương Long, Trần Hà, Trương Cao An, Trần Kiều, Lâm Yến đều tập trung ôn tập trước khi thi đại học nên đều thi đậu và trúng tuyển vào ngôi trường họ mơ ước.
Ví dụ như Lâm Dư Dư thi đậu vào trường đại học y khoa thủ đô chuyên ngành được học. Dược học chủ yếu nghiên cứu nơi tạo ra dược vật, bào chế, tính trạng, tác dụng, phân tích, giám định, điều phối, sinh sản, bảo quản và tìm kiếm (bao gồm trộn với nhau) tạo ra thuốc mới. Lâm Dư Dư có nguyên nhân mới lựa chọn chuyên ngành này. Bởi vì mười năm lịch sử, y học của nước nhà vô cùng lạc hậu nhưng cô là người tới từ thế giới hiện thực tương lai. Trong đầu cô có rất nhiều dược phẩm, bao gồm công thức tạo ra dược phẩm và tác dụng của nó. Tuy nhiên, vì không tham dự vào nghiên cứu nên cô không biết cách điều phối, bào chế dược phẩm. Cô học chuyên ngành này là muốn mang lại thành tựu trong tương lai cho quốc gia. Trước thời gian nghiên cứu ra, cô muốn làm y học quốc gia tiến bộ vượt bậc, không phải muốn chiếm dụng thành quả nghiên cứu của người đời sau.
Đương nhiên vì để ngừa vạn nhất, thành quả nghiên cứu này sẽ lấy tên cô.
Đại đội có nhiều sinh viên nên nó là chuyện tốt với thư ký và đại đội trưởng, thuyết minh họ lãnh đạo xuất sắc. Vì thế hai người bàn bạc với nhau quyết định tổ chức tiệc cơ động, dù sao đại đội còn tiên nên mời cả cán bộ công xã tới.