Cha Lâm nghe vậy cũng thấy có lý, liền không nói gì. Trong nhà dù có chuyện gì, trước kia cha lâm cưới Lưu Á Cầm hay sau này, chuyện trong nhà đều mặc kệ, sau khi cưới Sài thị, chuyện trong nhà ông ta cũng mặc kệ.
Sài thị nghĩ thâm, bà nội Lâm còn nói về sau nói không chừng Lâm Dư Dư có thể giúp đỡ một chút trong nhà, có thể giúp đỡ cái gì a? Mặc dù là thủ đô đến, nhưng là Lâm Dư Dư còn không phải ở nông thôn không có công việc? Lại nói, nhà bọn họ ba cái công việc, công việc của ông cụ Lâm về sau cho con trai lớn, công tác của bà ta về sau cho con trai thứ hai, điều kiện nhà bọn họ chỗ nào cần Lâm Dư Dư giúp đỡ?
Đương nhiên bà ta cũng không nói ta, không phải sợ bà Lâm nhất định nổi giận, dù sao hôm nay bà ta khách sáo, không nói lời nào. Trái lại Lâm Dư Dư cũng không phải do bà ta sinh, Ôn Sùng cũng không tính là con rể bà ta, cho nên bữa cơm này không có chuyện của bà ta.
Ăn cơm xong, cha lâm cùng Sài thị đi làm. Bà nội Lâm gọi Lâm Dư Dư vào phòng:“Hai đứa đã kết hôn, nhưng trước khi kết hôn, Ôn gia có cho con lễ vật không?”
Lâm Dư Dư nghĩ thầm, bà lão đây là muốn hỏi đồ cưới sao? Cô nói: “Không có. Lúc ấy con ở nông thôn, con cũng không có đồ cưới, nên cứ như vậy bỏ qua.”
Bà nội lam tưởng tượng, trong tình huống đó, cũng đúng nên không thể nói gì “Hiện tại hai đứa đã kết hôn, mà con ở nông thôn, Tiểu Ôn ở thủ đô, đồ cưới không có, nhà không có, số tiền này bà cho con coi như của hồi môn của con, những năm này, trong nhà cũng không giúp con cái gì, chuyện năm đó cũng qua rồi, sau này, con cứ sống tốt cuộc sống của con.” Nói xong, bà ta lấy ra một cái hồng bao, nhét vào tay Lâm Dư Dư,
Lâm Dư Dư không nghĩ rằng bà Lâm gọi mình đến vì chuyện này, cô vẫn là hiểu lầm bà cụ. Bà Lâm nghĩ đến để cô giúp đỡ không sai, nhưng đó là sau này, bây giờ điều kiện của Lâm gia như vậy, cũng không cần cô giúp đỡ. Mà lại nói dù sao, Lâm Dư Dư cũng là cháu gái bà ta, bà ta mặc dù trọng nam khinh nữ, con dâu trước không sinh được, liền bảo con trai ly hôn, nhưng cũng không có ý kiến với cháu gái.
Lâm Dư Dư không lấy:”Bà, con không cần, bà giữ lại bồi bổ thân thể đi.”
Bà nội Lâm:”Con cầm đi, trong thành phố chúng ta không có chuyện con gái gả đi không có đồ cưới, kia là người dưới nông thôn không có gì cho con cái mới vậy, cũng không nhiều, chỉ là một phần tâm ý của bà bội. Về phần mẹ kế con, con cũng đừng trách nó, chí ít bản tính cô ta không quá xấu.”
Lâm Dư Dư: "Vậy cảm ơn bà nội " Sài thị hoàn toàn chính xác bản tính không xấu, chí ít trong 16 năm cuộc đời của nguyên chủ, không có khi dễ qua nguyên chủ, lúc nguyên chủ nhỏ, bà ta cũng không có phân công nguyên chủ cho nàng giặt quần áo. Chờ nguyên chủ lớn lên, mình ôm đồm trong nhà giặt quần áo việc, bà ta cũng không có cự tuyệt. Như vậy, cũng tốt hơn rất nhiều người mẹ kế khác.
Bà nội Lâm bảo cô cầm, cũng không nói gì nưac. Dù sao Lâm Dư Dư đi sáu năm, hai ông cháu cũng không biết nói gì.
Chờ Lâm Dư Dư ngồi được một lát, lưu lại địa chỉ của đại đội, liền rời đi.
Trên đường, Lâm Dư Dư mở hồng bao bà nội Lâm đưa, bên trong có 166 tệ. Lâm Dư Dư có chút bất ngờ, bà nội Lâm cho thật nhiều.
Ôn Sùng:”Bà nội em đối với em cũng không tệ.”
Lâm Dư Dư: “Hoàn tác khác xa với tưởng tượng.”
Bà nội Lâm sở dĩ để 166 mà không phải 160 cũng có nguyên nhân. Đầu tiên, hôm qua lâm Dư Dư đưa bọn họ quần áo, sữa bột, thuốc lá cộng lại cũng không đên 66. Cho nên trừ đi những cái kia, cũng nhiều hơn 100 tệ, ở năm 76, con gái trong nhà kết hôn, mấy nhà có điều kiện cũng sẽ cho được 100 tệ hoặc là đồ cưới.