Lâm Dư Dư: "Có lẽ mẹ càng không thể tha thứ cho bản thân đi?" Ở trong mắt mẹ Ôn, bản thân bà cũng là một trong những người hại chết ba mẹ.
Ôn Sùng im lặng một chút, sau đó ôm lấy Lâm Dư Dư: "Anh ngủ một chút, đến giờ em gọi anh a." Kỳ thật, mẹ anh xác thật cũng đang tự trách bản thân.
Nhưng lúc ấy, ông bà ngoại anh cũng không còn nhiều thời gian, thân thể vẫn luôn cố gắng chống chịu, cho nên khi phát sinh việc của cha mẹ, cộng thêm hai cô con gái muốn đoạn tuyệt quan hệ, thân thể họ liên chịu không nổi nữa rồi.
Sau đó cha mẹ anh được phân phối đến đơn vị bên dưới, anh vào bộ ngoại giao, hai người dì đó có tới đi tìm anh, muốn một lần nữa hàn gắn lại quan hệ xưa. Ôn Sùng đương nhiên là không đồng ý, giữa bọn họ còn có hai mạng người, huống chỉ con người của anh rất mang thù. Trong lúc cha mẹ anh gặp nạn không tới giúp đỡ, còn cắt đứt quan hệ, người như vậy, có tư cách gì cùng hưởng thụ vinh quang của anh?
Hôm nay
Sáng sớm, mẹ Ôn và Lý Thu Hồng đi mua đồ ăn, cha Ôn ở nhà chăm cháu nội, Lâm Dư Dư kéo Ôn Lễ đi đến sân nhà cùng nhảy dây. Làm một sản phụ vừa sinh con, liền tính bảo trì tốt dáng người, nhưng phần bụng cũng không dễ dàng giảm xuống như vậy. Huống chỉ, trừ bỏ phần bụng, chỗ khác cũng không thể bảo trì giống như hồi chưa mang thai a. Lâm Dư Dư ra cữ liền bắt đầu rèn luyện, cũng không lăn lộn gì, chỉ cần nhảy dây mỗi ngày. Nhảy dây là một môn vận động ở đời trước, không chỉ có thể giảm cân, còn thích hợp vận động toàn thân, rất tốt cho thân thể.
Mới nhảy 100 cái, hơi thở Lâm Dư Dư liên có chút bất ổn, nhìn sang bên cạnh, cháu trai đã nhảy 200 cái còn không thở hổn hển, Lâm Dư Dư không phục. Bất quá cô đã khá hơn nhiều, lúc mới ra cữ, nhảy 50 cái liền mệt muốn chết. Mục tiêu của cô là tháng thứ nhất sáng trưa chiêu mỗi buổi 400 cái.
Nhảy dây nhảy được một nửa, bên ngoài sân truyền tới âm thanh: "Xin hỏi có người ở nhà không?"
Lâm Dư Dư nghe được tiếng động, liền đi ra nhìn, thấy được người bên ngoài, cô liền nhíu mày: "Các người là ai? Có chuyện gì sao?" Người tới chính là đám người dì út Trịnh. Lâm Dư Dư sẽ không bình luận cách làm của bọn họ là đúng hay sai, là tốt hay xấu, ở cái niên đại đó vì bảo toàn bản thân, làm ra việc gì cũng không phải cô có tư cách đi bình phán.
Nhưng nếu mỗi người đã làm ra lựa chọn, liền phải gánh vác hậu quả sau này.
Dì út Trịnh: "Là cô a, cô là vợ của Ôn Sùng đi? Chúng ta nghe nói Ôn Sùng đã kết hôn, ngày đó ở tòa bách hóa chúng ta đã gặp nhau, tôi là dì út của Ôn Sùng, ngươi còn nhớ rõ không?" Dì út Trịnh cũng không xác định Lâm Dư Dư có phải là vợ của Ôn Sùng hay không, nhưng xem độ tuổi và một thân khí độ của cô, bà cảm thấy khả năng là vợ của Ôn Sùng tức phụ sẽ rất cao. Rốt cuộc cái đứa cháu ngoại trai này có điều kiện tốt, coi trọng người nào đương nhiên cũng phải tốt. Chỉ nhìn vẻ ngoài thôi, bà cảm thấy Lâm Dư Dư xứng đôi với Ôn Sùng.
Lâm Dư Dư: "Thật xin lỗi, mẹ chồng tôi nói bà ấy không có chị em gì cả, bất quá sau lại tôi hỏi qua chồng ta, chồng tôi nói, mẹ chồng ta chỉ có hai đứa em gái đã làm tức chết cha mẹ mình, còn đăng báo cắt đứt quan hệ với cha mẹ và chị gái. Cho nên xin hỏi, bà là một trong hai người đó sao?"
Câu hỏi này của Lâm Dư Dư quá độc ác, Dì út Trịnh nên trả lời như thế nào đây? Nói bản thân bà không phải sao?