Điều này cũng có thể thấy được, ông là một người hiểu lý lẽ.
Đồng thời, cô còn gửi mấy thang thuốc trung y cho mẹ điều trị thân thể, mấy năm nay mẹ luyến tiếc tiêu tiên cho bản thân, cũng chưa từng điều trị sức khỏe của bà. Mặt khác, cô cắt phần nhân sâm hoang dại còn dư lúc trước thành miếng, nhân sâm hoang dại còn có rễ, sau khi cắt thành miếng cũng được không ít, cô chia thành hai phần, một phần cho mẹ pha trà uống, một phần cho chú pha trà uống.
Cô không có chuẩn bị đồ vật cho con của chú, vốn dĩ bọn họ cũng không quen nhau. Hơn nữa chỉ cần đối xử tốt với chú, ông tự nhiên sẽ đối xử tốt với mẹ.
Sau khi viết xong, Lâm Dư Dư lại kể thêm, gần đây cô đang luyện viết chữ, nên nét chữ đã khá hơn trước rất nhiêu. Miễn cho mẹ thấy nét chữ của con gái thay đổi, sẽ cảm thấy kỳ quái.
Có lẽ còn có chỗ bị sơ sót, nhưng tạm thời Lâm Dư Dư chỉ nghĩ tới nhiêu đây.
Ngày hôm sau, trước khi đi sở y tế, cô đi bưu điện ở trên trấn, gửi mấy thứ đi. Trở lại sở y tế, Trương Hoành Quốc nói việc ký túc xác cho cô nghe: "Sở trưởng đã đồng ý, cũng vì suy xét đến sự an toàn của các em sở y tế cách đại đội của các em quá xa, cho nên sẽ cung cấp ký túc xá cho thực tập sinh, đến khi các em kết thúc vị trí thực tập, em sẽ ở chung ký túc xá với Trương Mân."
Lâm Dư Dư vừa nghe liền hiểu rõ, chỉ cho mỗi mình cô vậy thì khẳng định không được, cho nên liền sắp xếp cho hai người một phòng, cô nói: "Cảm ơn thầy."
Trương Hoành Quốc liền thích đứa nhỏ thông minh, đồ đệ có thiên phú về y học, đương nhiên đầu óc cũng sẽ không ngu ngốc: "Vậy hôm nay liền không cần học bổ túc, ngày mai là chủ nhật, các em nghỉ ngơi đi, đầu tuần sau bắt đầu học bổ túc, em đi sửa sang lại hành lý, chiều mai có thể chuyển đến. Đến lúc đó ngươi liền ăn cơm chiều ở nhà thầy, sau khi ăn xong thì ở nhà thầy học, học xong thì trở về, khoảng cách cũng gân, cũng an toàn."
Lâm Dư Dư: "Không cần đâu, trong sở có căn tin, em có thể ăn cơm chiều ở căn tin."
Trương Hoành Quốc: "Không được, vợ thầy rất thích em a, em cũng biết nhà của chúng ta không có con gái, bà ấy liền muốn cái áo bông nhỏ. Nếu không phải phòng của nhà chúng ta không đủ rộng, bà ấy còn muốn em ở nhà của chúng ta kìa. Bất quá, nếu em thật sự băn khoăn, liên mang lương thực đến đi."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy." Cô muốn thực tập ở sở hai tháng, mang lương thực đến nhà họ Trương để ăn bữa cơm cũng có thể.
Đến giữa trưa, Lâm Dư Dư không có đem đồ ăn, cô định đi căn tin của sở y tế ăn cơm, trùng hợp Trương Mân cũng tới: "Dư Dư, cô ăn cơm chưa?”
Lâm Dư Dư: "Còn chưa đâu, tôi định đi căn tin ăn cơm, cô thì sao?”
Trương Mân: "Tôi vốn định tới nói với cô về việc ký túc xá, vậy chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm đi."
Lâm Dư Dư: "Được nha."
Căn tin của sở y tế không cần phiếu, mặc kệ là cơm hay là đồ ăn, chỉ cần trả tiên là được, bản thân muốn ăn món nào thì tự đi lấy, nhưng có quy định về lượng cơm, vượt qua cái lượng này, ngươi cần phải trả phiếu gạo. Lâm Dư Dư lần đầu tiên tới căn tin, phát hiện đồ ăn ở đây cũng được a. Lương thực phụ như màn thầu, khoai lang, cơm đều có. Đồ ăn tuy rau dưa nhiều, nhưng cũng có một món thịt.
Lâm Dư Dư: "Đồ ăn ở đây cũng ngon thật đó."
Trương Mân: "Cũng không phải mỗi ngày đều như vậy, một tuần chỉ có được một lần màn thầu trắng cùng với thịt, hôm nay chúng ta gặp may đó. Bất quá, cho dù chỉ có một lần, cũng tốt hơn trong thôn chúng ta nhiều lắm, ở trong thôn nói không chừng một năm mới chỉ ăn được một lần màn thâu với thịt thôi." Tuy nhà bọn họ bởi vì có ông ngoại, cho nên số lần ăn thịt cùng màn thầu trắng nhiêu hơn nhà người khác, chứ nhà người khác cũng không tốt như vậy.