Lâm Dư Dư mở bưu kiện ra xem, bên trong có hai đôi giày, tuy đều là giày vải, nhưng được làm thực chắc chắn, còn có hai cái áo ngực, áo ngực cũng được sáng tạo khác người, phần dưới ngực có thể kéo chặt dây lưng, con gái ngày một trưởng thành, cơ thể cũng bắt đầu phát dục, loại dây lưng này có thể cố định phần ngực một chút. Đây là tình thương vĩ đãi nhất của một người mẹ đối với con gái của mình, nếu không có tâm tư tình cảm như vậy, sao có thể nghĩ đến những việc nhỏ nhặt này.
Lâm Dư Dư thở dài, cô nhớ đến mẹ mình, cô đã trưởng thành, lại không có cơ hội gửi thư cho mẹ.
Cho nên, đối với mẹ nguyên chủ, cô là sẽ hiếu kính thật tốt, cô mất đi cơ hội hiếu thảo với mẹ, lại không nghĩ lại mất đi lần này.
Cất hai món đồ này qua một bên, cô lại tiếp tục mở ra một cái bưu kiện khác, bên trong có một túi trái cây ngào đường, một túi đường đỏ, còn có một túi thịt khô nhỏ, trái cây ngào đường và đường đỏ đại khái đều nặng khoảng nửa cân, mấy món này hẳn là mẹ của nguyên chủ đã vất vả để dành gần hai tháng trời.
Cuối cùng bên trong còn có một phong thư, kèm theo đó còn có giấy viết thư và một tấm biên lai ký nhận năm đồng tiền.
Lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư nói với Lý Thu Hồng về việc ngày mai sẽ bắt đầu về muộn, không cần chờ ăn cơm chiều với cô. Lý Thu Hồng nghe được tin bác sĩ sẽ dạy bổ túc cho Lâm Dư Dư, cũng cảm thấy thật vui mừng, đây là một việc tốt.
Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dư Dư viết thư hồi âm cho mẹ. Trong thư, cô kể về từng chuyện xảy ra trong hai tháng này, đây đều là những chỉ tiết trong sinh hoạt của nguyên chủ, cuối cùng cô cường điệu bốn việc:
Chuyện đầu tiên, lúc cô giặt quần áo bất cẩn rơi xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối, sau khi được cứu trở về, suy nghĩ của cô có chút thay đổi.
Nói đến chuyện này cô biết mẹ sẽ lo lắng, nhưng nếu không nói, tính cách của cô không giống nguyên chủ, khả năng sẽ khiến cho mẹ nguyên chủ nghi ngờ, cho nên cô đã nói, cứ như vậy, liền tính mẹ nguyên chủ phát hiện tính cách của cô cùng nguyên chủ khác nhau, cũng sẽ nghĩ là do lần ngoài ý muốn này khiến cho tính cách thay đổi.
Chuyện thứ hai, nói về mấy năm nay lúc còn ở trong thành, kỳ thật cô có lén đi theo bác sĩ học tập các kiến thức về dược lý, cô muốn chữa bệnh cho mẹ, nhưng không nghĩ tới còn chưa bắt đầu, cô đã phải xuống nông thôn. Mà sở dĩ cô vẫn luôn gạt mẹ, cũng vì muốn dành một niềm vui bất ngờ cho bà. Nhưng hiện tại, sau khi xuống nông thôn, cô đã được sở y tế tuyển chọn, về sau có thể trở thành nhân viên y tế của thôn, không cần phải vất vả như những người khác.
Viết chuyện này vào, là vì cô lo lắng việc cô hiểu dược liệu sẽ bị vạch trần. Mà khi cô viết như vậy, mẹ sẽ cảm động hơn rất nhiều, nếu qua một đoạn thời gian, có người hỏi về chuyện này, bà khẳng định sẽ nói con gái bà lén học dược liệu, bởi vì đối với bà mà nói, đây là một việc khiến bà vô cùng tự hào, là tấm lòng hiếu thảo của con gái. Như vậy, chuyện này sẽ không bị lộ tẩy.
Chuyện thứ ba, viết vê đãi ngộ của việc trở thành nhân viên y tế, mỗi tháng cô có 300 công điểm và một cân thịt, có thể đổi được 3 đồng tiền tiền cùng với 30 cân lương thực, hơn nữa trong thôn còn cho phép cô nuôi hai con gà, còn có đất, cho nên về sau cô có trứng gà và rau cải để ăn, cho nên về khía cạnh lương thực và tiền bạc cô sẽ không thiếu thốn, xin mẹ đừng lo lắng, và cũng không cần gửi tiền cùng lương thực cho cô, nếu trong nhà có lương thực có tiền, bà nên bồi bổ bản thân thật tốt.
Cô viết thật tỉ mỉ kỹ càng, hy vọng mẹ yên tâm. Về chuyện thứ tư, cô viết về các đồ vật mà mình gửi về nhà, có hai cái chân thỏ hong gió, một cái đùi gà hong gió, đều để cho mẹ và chú bồi bổ cơ thể, cảm ơn chú mấy năm nay đã yêu quý mẹ, cũng cảm ơn chú mấy năm nay đã bao dung việc mẹ trợ cấp cho cô.